Bạch Liên xuyên tới tuyến thời gian hai tuần nữa Chu Ngạn sẽ vào kinh khảo thí.
Sắp xếp lại kí ức của nguyên thân, Quốc sư nuôi nấng nguyên thân lớn lên, còn dạy nguyên thân võ công, y thuật và độc thuật, Nguyên thân chỉ hiểu chút ít, nhưng Bạch Liên chỉ cần xem qua là không quên, còn suy một ra ba, nên sau khi xem xong kí ức từ lúc mới sinh đến giờ của nguyên thân, quốc sư dạy dỗ nguyên thân Bạch Liên đều nhớ kỹ.
Quốc sư đã mất cách đây một năm, trước khi mất đã nói hết sự thật cho nguyên thân, vậy nên sau này biết người gϊếŧ mình là hoàng hậu nàng mới hận như vậy.
Tuy ở trong thôn nhưng vì trước kia ở trong cung chạy ra quốc sư sách theo rất nhiều ngân lượng và vàng bạc châu báu, nên bây giờ ngân khố của nàng không thiếu tiền.
, Bạch Liên ăn cơm xong liền đi lang thang ngắm cảnh, đến chân núi thì theo trí nhớ nguyên thân chui vào trong hang động, vào thấy một người đang ngồi đọc sách
Bạch Liên đứng tại cửa động, Như vậy gần gũi mà nhìn kỹ, nam chủ quả nhiên không hổ là bị công chúa liếc mắt một cái liền nhìn trúng người, xác thật là một mỹ nam tử.
Mặt mày ôn hòa trung, vẫn như cũ lộ ra một cổ không có bị hoàn toàn mạt sát dáng vẻ thư sinh, mặt bộ hình dáng không có bình thường nam tử như vậy góc cạnh rõ ràng, môi mỏng nhẹ nhấp, cằm đường cong cũng thực nhu hòa.
cảm nhận được tầm mắt dừng trên người mình, Chu Ngạn cũng ở tinh tế mà quan sát nàng.
Bạch Liên tuy rằng là cái điển hình ôn nhu hiền huệ thiếu nữ, ánh mắt lại không phải cái loại này nhẫn nhục chịu đựng khô khan co rúm, ngược lại mang theo một cổ linh động sơn dã hơi thở. Lưỡng đạo mảnh dài mày liễu, tinh tế tiểu mũi uốn lượn mà xuống, phấn nộn môi anh đào thượng còn giữ vừa mới bị nàng chính mình cắn ra tới cong cong tiểu dấu răng.
Hắn bỗng nhiên rất muốn cũng ở mặt trên cắn một ngụm
Ho nhẹ che giấu khác thường, Hắn cười nhẹ: “Sao muội lại nhìn ta như vậy, lẽ nào mới một hôm không thấy, ta liền đẹp khiến muội thần hồn điên đảo rồi sao”
Bạch Liên nghe vậy thì giật mình, trong trí nhớ và cốt truyện từ lúc nguyên thân chết Chu Ngạn liền cả ngày âm trầm, nếu cười cũng chỉ là nhếch môi cười khinh bỉ, thì ra hắn từng ôn nhu như vậy sao?
Nàng Đi đến đối diện Chu Ngạn ngồi xuống : “chậc chậc, huynh xem nào có ai tự khen mình như vậy chứ”
Chu Ngạn cười ha ha nửa thật nửa giỡn nói: “Ngạn đại ca của muội có rất nhiều nữ nhân muốn gả đó, muội phải trông coi ta không cho người khác nhúng tràm”
Thường ngày Chu Ngạn cũng hay dùng giọng điệu đùa giỡn như vậy nói với nguyên thân, nên nàng ấy không để trong lòng.