Trong lúc suy nghĩ, Yên Hành và Liễu Kim cùng bác sĩ đi vào. Bác sĩ nhìn sắc mặt của Tô Khuynh đã không có gì đáng ngại, vài ngày nữa là có thể xuất viện, chỉ là chân phải bị gãy vẫn cần phải bó bột, một tháng nữa phải quay lại kiểm tra.Liễu Kim cảm ơn bác sĩ, ngồi xuống bên giường Tô Khuynh, vẻ mặt dịu dàng nói: "Cảm ơn trời đất, không có chuyện gì to tát! Nếu không, dì không biết phải giải thích thế nào với chị họ. Dì đã hứa sẽ chăm sóc cháu thật tốt. Kết quả chưa được mấy ngày mà đã xảy ra chuyện như vậy, dọa dì sợ chết khϊếp!”
Chị họ của Liễu Kim là mẹ của Tô Khuynh. Tuy nói là chị họ nhưng là họ hàng xa nhiều đời. Vì quê cũng gần nhau và Liễu Kim đã gả đi, gia đình Tô Khuynh bình thường cũng qua lại nhiều, cho nên mối quan hệ cũng được coi là khắng khít.
"Liễu... Dì Liễu, con không sao, chỉ là con bất cẩn thôi, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi. "
Liễu Kim và chồng năm nay đều đã ba mươi bảy tuổi, nhưng trông họ vẫn còn rất trẻ. Mặc dù thân thể này vừa tròn mười tám tuổi, nhưng Tô Khuynh ngoài đời cũng sắp ba mươi rồi. Phải gọi Liễu Kim là dì, cô có chút không quen.
Sau đó Liễu Kim lại nói vô cùng xin lỗi, cô ta phải rời đi vào ngày mai, vì con trai tiểu Hàng chuẩn bị đi nước ngoài học tiểu học, cô ta cần phải đi cùng.
Nghe vậy, Tô Khuynh ngước lên nhìn cô ta một cái, ánh mắt đó không thể giải thích được.
Liễu Kim nghĩ cô lo lắng không có ai chăm sóc khi cô ta đi, cô ta vội vàng nói: "Nhưng cháu đừng lo lắng, chú Yến Hành vẫn còn ở thành phố A, cháu xuất viện có thể về nhà dì ở, chú ấy sẽ chăm sóc cháu." Tô Khuynh gật gật đầu, đôi mắt trong veo như nai con chớp chớp, hướng về phía Yến Hành, nhẹ nhàng nói: “Vậy phiền chú rồi, đợi khi khai giảng chân cháu cũng khỏi rồi, đến lúc ấy cháu sẽ chuyển đến kí túc xá trường ở."
Yến Hành nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tô Khuynh, chỉ cảm thấy một trái tim yếu đuối, tê dại đi.
Lúc mới kết hôn, anh đã gặp Tô Khuynh, lúc đó chỉ là một cô bé mới sáu bảy tuổi, nhìn thấy anh liền ôm lấy cánh tay anh nũng nịu nói rằng muốn mua một con búp bê Barbie, đôi mắt to long lanh khiến người ta không thể cưỡng lại. Anh không có con gái, cô gái nhỏ kiều mềm đáng yêu trong kí ức và gương mặt ngập tràn thanh xuân trước mắt là một.
Yến Hành không ngăn được mà cong khóe môi, dịu dàng vỗ vỗ đầu cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Khuynh muốn ở bao lâu cũng được, cứ coi như là nhà mình.”