The Golden Crowns

Chương 7: Kí ức không trọn vẹn

Ở phòng khách Aiden và Anna đang tranh giành nhau như cuồng phong vì chiếc remote TV.

"Thật mà, hôm nay là tập đặc biệt em không thể bỏ qua được!"

"Hôm nay trực tiếp trận bóng chày của LA, anh cũng sẽ không nhường đâu!"

Người mẹ quyền lực cuối cùng đã dùng quyền uy của mình cắt ngang hai người họ:

"Aiden đi mua giúp mẹ vái món đồ nào!"

"Lêu lêu" Anna chiếm thế thượng phong cười đùa trước sự thật bại ê chề của anh.

Aiden bức bội rời đi mua đồ cho mẹ. Đúng là mẹ cưng con gái hơn con trai mà!

Chợt phía trong con hẻm có kẻ ngoắt anh lại đấy, tuy trong lòng đắng đo nhưng anh vẫn tiến đến hắn ta. Tuy là người lạ nhưng bề ngoài ăn mặc khá lịch sự, chắc không phải là cướp đâu nhỉ...

Người đàn ông đột nhiên hỏi anh một câu hỏi kì lạ: "Tại sao lại cố bảo vệ Jayden. Anh không biết hắn đã làm những gì sao?"

"Làm gì...là làm gì?" Aiden có chút khó hiểu.

"Anh ta.."

"Khoan, tôi không muốn biết. Anh ấy là bạn tôi, dù có làm gì tôi vẫn tha thứ cho anh ấy"

Cuộc trò chuyện sau đó của họ thành công làm Aiden rơi vào trầm tư...

Aiden rời đi, trong lòng anh hiện tại chỉ thấy rối bời, tại sao mọi thứ trong đời anh đều không như ý muốn? Có phải vì anh không phải một con người tốt nên trời không phù hộ. Chuyện anh vừa biết được có nên nói cho cha...Nhưng gia đình anh đã có đủ rắc rối rồi.

Anh cũng không muốn kể Jayden vì anh ấy sẽ gặp nguy hiểm. Khi về đến nhà, cô em gái thân yêu liền nhăn mày:

"Anh về rồi à, có gì thì đợi một chút, kênh em xem sắp hết rồi"

Aiden không quan tâm nhìn em gái nói rồi rời đi:

"Dù sao anh cũng định về phòng"

"Không được! mình phải lên kế hoạch" Anh đi lại một cách căng thẳng quanh phòng. Người kia lúc trước khi rời đi đã nhắc nhở anh là boss của họ đang nhắm vào mình, điều này làm trái tim anh căn chặt. Anh bứt rứt tay đi xung quanh phòng vẫn không tìm ra cách. Chợt điện thoại hiện tin nhắn, là của Anna

(An) Anh ổn chứ?

(A) không sao, chỉ hơi stress.

(An) Được rồi, có gì cứ tìm em tâm sự

(A) Được

Aiden thở dài, anh nắm chặt bàn tay mình, thầm ra quyết định sẽ không nói ai biết việc này.

"Về nhà cẩn thận nhé Jayden"

"Tạm biệt Roy"

Jayden tạm biệt người bạn của mình rồi rời đi. Trên đường về anh đi ngang qua một khu công viên nhỏ ở gần đó để nghỉ ngơi nhưng lại bắt gặp một cặp anh em tranh giành nhau quả bóng:

"Này, đưa cho em"

Người anh giơ cao quả bóng hết mức có thể:

"Nếu lấy được nó sẽ là của em"

"Anh trai xấu tính!"

Jayden ngồi xuống ghế đá gần đó, mắt vẫn quan sát hai người họ vượt đuổi nhau, tiếng cười vui vẻ làm bao miền kí ức cũ như trở lại tâm trí:

"Anh hai, giúp em làm bài tập đi"

"Ừm, đợi anh một lát"

"Anh hai, trả em đôi giày"

"Được thôi nếu em trả điều khiển TV cho anh!"

Đã một năm kể từ ngày hôm đó...Jayden rơi vào trầm tư và cuối cùng vẫn cố gạt bỏ và rời đi tìm cha.

Cha của anh đang nằm trên giường, ông thấy con trai về liền ngồi dậy mỉm cười phúc hậu:

"Con về rồi sao Jayden, chuyện học tập thế nào rồi? Có kết được nhiều bạn bè chứ?"

"Vâng, con có nhiều bạn mới như Safa, Cole, Anna và...Jaden"

Nghe tên người cuối cùng phát ra từ miệng con trai có chút khác so với những người kia, ông khẽ cười. Ông đã phát hiện tính hướng của con trai từ lâu, tuy lúc đầu khá sock nhưng chuyện tình cảm là của con cái, ông cũng không có quyền can thiệp.

"Jayden hửm? Người này hẳn khá đặc biệt với con?"

Biết cha mình đang nghĩ cái gì anh vội giải thích:

"Cậu ấy với con chỉ là bạn...vả lại cậu ấy là trai thẳng"

Cha anh nhìn con trai có chút trầm tư nên đối chủ đề.

"Con về đây thăm cha hẳn không phải vì người cha già này đâu nhỉ?"

Aiden biết cha rất hiểu anh nên cũng không vòng vo:

"Cha...có thể cho con nói chuyện với bang hội, nhờ sự giúp đỡ của họ về mặt tiền bạc"

"Tiền bạc? Cha nghĩ chúng ta đã ổn với tài chính hiện tại" ông nghiêm nghị hơn lúc đầu.

"Nhưng họ là gia đình của chúng ta" Tiếc là mọi thuyết phục của anh đều bị cha bác bỏ nên đành lấy lui để cha hạ hỏa.

"Hatie, em đã làm gì với tên hàng xóm kia?"

"Làm ơn đi Les, chúng em chỉ là bạn"

Lúc nhỏ Jayden đã phải ngồi nghe những trận cãi vả liên tục giữa họ như vậy...

Em trai của anh là một cậu nhóc đầu đinh đáng yêu tên Leo:

"Anh, họ lại cãi nhau à?"

Nhìn đứa em trai của mình hai mắt đỏ hoe, anh nhanh chóng tiến đến ôm chặt em ấy:

"Đừng khóc..."

Tiếng cãi vả vẫn cứ thế diễn ra:

"Carl còn tốt hơn anh!"

"Vậy cô chịu thừa nhận rồi?"

"Phải, tôi đã lên giường với Carl"

Và ngưới đàn bà ấy đã bỏ hai anh em anh cùng cha rời đi, lúc chia tay bà đã hứa với Leo bé nhỏ rằng một ngày sẽ quay về thăm họ, nhưng Jayden biết bà ta chỉ giỏi hứa suông.

Một ngày cha của hai người bệnh nặng vào viện, cũng vì vậy mới phát hiện bệnh trạng cha của Jayden không ổn, nhưng ông không đủ tiền điều trị, ông ấy đã gượng cười khuyên hai đứa con đừng lo lắng và chi tiền cho việc học của cả hai. Nhưng rồi bi kịch khác lại xảy ra

"Không! Leooooo"

Thoát khỏi dòng hồi tưởng đó, trái tim Jayden như bị kim châm, không bao giờ anh có thể quên....