The Golden Crowns

Chương 3: Nhịp tim không theo khống chế

"Em vội về nhanh nhất có thể rồi, thằng bé Aiden..." Nhưng nỗi lo lắng đã lấn át tâm trí bà, nước mắt như viên châu sa rơi xuống lăn dài trên má. Marco đau lòng tiến đến ôm bà vào lòng:"Bĩnh tĩnh lại"

Tiếng nức nở dưới những cái vỗ về nhanh chóng tắt dần.

"Em ổn rồi chứ?"

"Vâng"

"Bây giờ, anh cần em gọi cho vài người..."

"Anh đã gia nhập băng khi nào?" Aiden giọng nói xen lẫn tò mò rất dễ nhận ra.

"Vài năm trước" Người đàn ông kia không nóng không lạnh đáp lại.

"Vì sao?"

"Vì tôi thích" từng câu hỏi được anh trả lời rất dứt khoát như một điều hiển nhiên.

"Thật hiếm có người tham gia mà không có mục đích như anh ..."

"Chuyện này cậu cũng quan tâm?"

"Tất nhiên, dù gì anh cũng đã chỉa súng vào con trai ông ấy"

Người đàn ông với dáng vẻ phong trần cùng người con trai sơ mi thanh tú đứng cạnh nhau người hỏi ta đáp mà không hay mình bị những cô gái xung quanh lén dùng điện thoại chụp lại không ít. Hai mắt ai cũng hiện rõ trái tim màu hồng.

"Không nghĩ tối nay lại may mắn gặp được hai đại soái ca!"

"Cũng may mình theo cậu đi mua bánh, nếu không bỏ lỡ cơ hội rồi!"

Hai người con trai kia nhìn nhau khá lâu, ánh mắt Aiden tỏ rõ nếu không biết lí do anh tham gia chắc chắn sẽ không bỏ qua.

"Tôi muốn báo thù" giọng anh lạnh lùng nói ra mà không chút do dự. Ẩn trong đó còn có loại âm hàn đến nguy hiểm. Câu trả lời dù nằm trong dự liệu của Aiden nhưng câu vẫn yên lặng một hồi lâu nhìn người đối diện mình.

"Vậy...anh thích kem vị gì?" Aiden chả biết nói gì liền đánh lảng sang chuyện khác.

"Vani"

"Anh thích Vanila à?"

"Phải, dù nó không có màu sắc như những loại kem khác nhưng lại có vị ngọt hoàn hảo"

Không biết tại sao Aiden lại đột nhiên thích muốn nếm thử Vani ngay lúc này...chợt thấy suy nghĩ của mình có chút lạ, cậu ho khẽ vài tiếng như tự đánh tỉnh chính mình. Đây không phải vị kem cậu nên thích, phải trung thành với sô cô la chứ!

"Tôi lại thấy sô cô la là nhất."

"Trong tất cả loại kem, cậu đã chọn loại nổi bật nhất"người đàn ông khẽ nhìn cậu đang tự tin với vẻ mặt đắc ý chỉ khẽ thở dài.

"À phải rồi, tôi còn chưa biết tên anh"

"Jayden Hudson"

Aiden nhìn chàng trai tựa như đóa tuyết liên xuất trần đạm mạc trước mắt, nở nụ cười tiêu chuẩn của một soái ca làm thiếu nữ ngồi ăn ở bàn bên nhanh tay chụp lấy khoảnh khắc đẹp đẽ vô ngần ấy lên nhóm yêu thích ngắm trai đẹp của mình.

[Tiểu màn thầu]: Xem tôi vừa phát hiện được gì nè, là hai đại soái ca đang đứng chung một khung hình đó!

[Gấu nhỏ]: Aaaaa! Mau cho bọn tôi địa chỉ.

[Mê trai bất chấp] Sao chỉ nhìn vào hình tôi đã có thể liên tưởng đến một chuyện tình giữa học bá và học tra rồi!

!!!

Câu nói làm cả bọn còn lại đều nhất quán đồng ý, và rồi cả nhóm bàn chuyện rôm rả không ngừng, tự xét xem là ai công ai thụ.

"Rất vui được làm quen với anh, Jayden, anh có muốn.."

"Tránh khỏi cậu ta ngay Aiden" tiếng động khởi động nòng súng phát ra từ ngoài cửa. Khách hành sợ hãi người thì ngồi thụp xuống bàn né tránh, kẻ chạy trốn bằng đường vòng. Aiden cũng giật mình khi nghe tiếng súng, cậu nhìn thấy hình dáng hai cô gái vẻ mặt căng thẳng, như đang cố nhắc nhở cậu sự nguy hiểm của người bên cạnh.

Cô gái với mái tóc vàng óng cột thành đuôi ngựa tiến nhanh đến áp súng trước người Jayden, cô gái bên cạnh giống như chị em song sinh của cô gái kia phối hợp nhịp nhàng bao quanh lấy Jayden.

Cô gái với mái tóc đuôi ngựa tên hiệu Venus. Cô ta lớn tiếng hỏi thẳng:

"Anh là người của ai, Jayden?"

"The Silver Wolves"

Cô nàng đang chỉa súng phía sau là Serena, cô ta như không tin mà lặp lại:

"The Silver Wolves?" không biét cô ta suy luận ra cái gì liền hùng hồn kết luận:

"Vậy là anh muốn bắt cóc con trai của boss?"

Người đứng ngây ngốc hồi lâu là Aiden mới chợt bừng lại sau cơn sock, cậu nhanh chóng đến gần, phải mau chóng giải thích hiểu lầm tai hại này nếu không sẽ có cuộc ẩu đả xảy ra mất.

"Các người bình tĩnh lại đã! Anh ấy không bắt cóc, là con tự muốn đi cùng"

Không gian lại yên lặng như tờ. Trong đầu hai cô gái không ngừng lặp lại câu nói

"Tự muốn?"

"Đi cùng?"

"What the fuck Aiden!" người nổi nóng đầu tiên chính là Serena. Cậu ta không biết vì chuyện này mà gần như boss phái cả bang đi tìm cậu ta? Giờ thì hay rồi, họ từ một sát thủ người người kính sợ trở thành kẻ dở hơi!

"Thế sao con không nghe điện thoại, mẹ con ở bang khóc như mưa rồi đấy"

"Xin lỗi...điện thoại con hết pin"

"Cũng may con nói kịp lúc, nếu không dì đã bắn anh ta rồi đấy!" Người lên tiếng là chị đại Venus. Chị ta buông súng xuống rồi thở dài nhìn Aiden một cách thương yêu.

Và đây cũng chính là hai người dì của Aiden, hai chị em song sinh, và cũng là chị em với mẹ cậu. Họ còn là những sát thủ kinh nghiệm nhất của The Sliver Wolves.

"Bây giờ dì phải gọi cho mẹ con ngay"

Safa phía bên này cũng đã lo lắng đến rối tung, liên tục hỏi Cole có tin gì mới hay không.

"Đã mấy tiếng rồi, Anna vẫn chưa liên lạc lại?"

Cole nhìn cô lo lắng đến vậy cũng không biết phải an ủi thế nào. Chỉ mong cậu ta không có chuyện gì đi?

"Venus, đã tìm ra nó chưa? Nó an toàn không? Vẫn ổn cả chứ? Chị tìm ra nó ở đâu?....Venus? venus!" Rey vừa nhận điện thoại ngay lập tức bắt máy, chỉ mong họ có tin tốt báo về.

"Em bình tĩnh lại đã! Chả cho chị cơ hội nói"

"Nó sao rồi!?"

Venus đành bỏ qua cho Rey vì dù sao cũng là bậc làm cha làm mẹ, lo lắng như vậy là lẽ thường tình.

"Yên tâm, nó vẫn ổn. Nó đang ở tiệm cafe với Jayden".

Đầu dây bên kia chợt yên lặng khá lâu rồi mới như một cơn cuồng phong mà lên tiếng, làm tai người nào đó như muốn hỏng nhanh chóng để ra xa:

"Vậy là cả quãng thời gian này....NÓ VẪN ỔN?"

Venus đảo mắt tỏ vẻ bất lực, dù gì cô cũng là chị cả được không? Sao lúc nào cũng bị ăn quát từ cô em gái này hết chứ?

"Đúng là tình chị em bền chặt" Aiden và Jayden ngồi một góc ở quán nhìn họ đối thoại mà cảm thán. Vẻ mặt bất lực của Aiden như ma xui quỷ khiến lại làm Jayden khá tức cười mà khẽ cười thành tiếng.

"Ừm"

Người đàn ông này liệu chưa tự nhận thức chất giọng của anh ta có bao nhiêu quyến rũ, chỉ một lời cứ như mật rót vào tai làm lòng người say đắm. Aiden mất tự nhiên ho khan một tiếng, cố che lấp trái tim đập liên hồi của mình. Cậu lại tìm chủ đề khác để lấp vào khoảng trống hiện tại:

"Tôi và Anna cũng thường hay cãi nhau như vậy"

Ánh mắt đen sâu như một cái hố đen có thể hút người ta vào sâu bên trong đang nhìn vào Aiden đang thao thao bất tuyệt như chú chim vành khuyên kia, khẽ nhếch nhẹ bờ môi thành một độ cung khó ai thấy:

"Tôi có thể tưởng tượng được..."

Bờ vai Aiden khẽ run, có vẻ do ở bên ngoài quá lâu làm cho cơ thể không được giữ ấm theo thói quen. Cậu chợt cảm nhận sự ấm áp nơi đầu vai, trên người tự bao giờ được khoác lên chiếc áo khoác màu đen, dù không phải loại áo ấm đắt tiền cậu thường mặc nhưng giờ phút này, lạ lùng thay cậu như cảm giác hơi ấm dư đọng trên người Jayden đang bao bọc lấy mình. Đoán trước cậu sẽ từ chối nên Jayden liền bồi thêm một câu:

"Đừng khách sáo"

"Vậy...tôi sẽ trả lại anh sau"

"Ừm, tôi tin cậu sẽ"

Tim sao lại đập nhanh nữa rồi? Cậu không hề có tiền sử bệnh tim gì đó đi? Nhưng sao hôm nay trái tim cứ mất khống chế đập liên tục trước người đàn ông này.

Lúc cả hai đi ra tiền sảnh của quán thì hai người dì của cậu lại trở nên kì quái, họ dùng cặp mắt tinh quái nhìn cậu cùng Jayden khiến Aiden nổi da gà

"Áo khoác tuyệt đấy Aiden"

Venus cười nhìn vẻ ngại ngùng của thằng cháu Aiden, cô lại nhìn về chàng trai đối diện. Khuôn mặt lẫn thần thái như một vị vương giả, khí thế là một điều mà không phải ai cũng có, nhưng với người này...cứ như sinh ra đã có sẵn điều đấy. Serena nhìn quanh cửa tiệm cũng chỉ còn họ và chủ quán, ánh mắt như sáng rực:

"Mọi người còn muốn ăn uống một chút rồi hẳn về?"

Aiden như cùng tần suy nghĩ với Serena liền đồng ý:

"Tất nhiên là được."

"Và Aiden là vị sô cô la?"

"Dì hiểu con nhất"

"Venus là vani?"

"Ừm"

Aiden lém lỉnh quay ngoắc sang người bên cạnh:

"Cũng có người giống anh kìa!"

"Vậy Jayden cũng là vị vani?" Serena ngạc nhiên hỏi lại, bà chị của cô cuối cùng cũng có người cùng tần số.

"Tránh xa khỏi Aiden ngay!" lần này lại là giọng nói đầy bá đạo từ cô nàng Safa.

"Safa, con cũng ở đây?"

"Dì Venus? Dì Serena? Vậy là cậu không bị bắt cóc?"

"Thật ra...chỉ là hiểu lầm" Aiden lúng túng giải thích, chỉ sợ về nhà cậu còn phải giải thích dài dài.

"Vậy là giấc mơ làm nữ hiệp sĩ của mình phải tạm biệt rồi...."

"E là vậy đấy Safa" bên cạnh là Cole nhìn cô nàng đầy ý cười rối chăm chọc.

"Hahhaah" mọi người xung quanh đều bị vẻ mặt thất vọng của Safa làm cho tức cười một trận, không khí xung quanh tiệm không còn sự hoảng sợ như lúc đầu, mà là sự hòa hợp đến lạ.

Ngày tiếp theo--------

"Yeah, Aidennnnn!" cô nàng cố gắng hét lên cổ vũ cho cậu bạn thân, nhưng sao sự tập trung lâu lâu sẽ phân tán sang người con trai bên cạnh. Cậu ta đang ngồi nói chuyện vui vẻ với một cô gái...

Aiden trong sân vừa chạy vừa ngáp, có lẽ vì đêm qua ngủ không đủ giấc. Huấn luyện viên nhìn sự xuống sắc của cậu ngay lập tức nhắc nhở:

"Aiden, tập trung"

Chợt phía sau có người chạy đến rồi tông cậu ngã xuống sân.Những tưởng khuôn mặt này sẽ bị ăn đất nhưng sao...khá êm?"

"Không sao chứ?"

Cậu chất vật nhìn lại bản thân, thì ra lại ngã lên chân của người taaa.Nghe giọng nói như lạ như quen kia cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần đứng dậy nhìn người kia như không tin được vì sao anh xuất hiện ở đây:

"Là anh sao?"