Sau gần 2 tuần, cơ thể đã bình phục hoàn toàn, Vân Thiên quyết định điểm đến đầu tiên chính là làng rươi quê Dũng mong sao lần dấu ra những ẩn số cuộc đời mình, dù chỉ là một chút manh mối nhen nhóm hắn cũng quyết làm cho sáng tỏ.
Vì bắt đầu từ lúc tỉnh lại Vân Thiên đã thấy cơ thể mình có sự thay đổi lạ kỳ, sau lưng cái bớt đỏ to bằng bàn tay người lớn, hình dạng hoa văn kỳ dị đã bắt đầu sáng đậm thêm mỗi lúc mỗi đậm, kèm theo đó là mỗi tối cơ thể hắn lại phải chịu đựng nỗi đau đớn dị thường, nghe nói khi lọt lòng mẹ cái bớt này đã đeo bám sau lưng hắn có màu đỏ tươi, cho tới năm hắn lên 6 thì mờ dần đi rồi biến mất, vậy mà hôm nay lại xuất hiện chắc chả phải tốt lành gì.
Như dự kiến, sáng nay 2 anh em chúng tôi dậy sớm ăn uống qua loa rồi bắt xe buýt ra bến xe Gia Lâm, rồi nhanh chóng đón xe từ bên Gia Lâm về tuyến huyện Tứ Kỳ Hải Dương, lúc xuống xe nhìn đồng hồ mới là 10 giờ 45 phút. Dũng gọi điện trước cho người nhà nên bên kia đường xa xa sau hàng rào của bến xe, một chú trạc độ trung niên tóc hung đỏ xoăn tít cong tớn như lông trâu, nước da tuy đen đúa nhưng toát lên vẻ khỏe khoắn cứng cỏi lạ kỳ, chú chạy chiếc xe ware cá đang vẫy vẫy làm hiệu cho hai anh em chúng tôi mau chóng lên xe.
Trưa hôm đó ăn uống vui vẻ cùng đại gia đình Dũng, ăn xong chúng tôi leo ngay lên giường đánh một giấc cho tới 4 giờ chiều mới tỉnh.
Xin phép ông bà bố mẹ Dũng, Vân Thiên đi bộ thong dong ra ngoài đầu làng xem các bác kéo đăng tôm cá, rồi lũ trẻ nhỏ đá bóng thả diều, cuộc sống nơi này mới thật sự yên bình làm sao.
Trời cũng đã về chiều, Vân Thiên đang ngồi thả hồn ngắm cảnh bên triền đê thì thấy xa xa đám trẻ bắt đầu dừng trận bóng, thu lượm quần áo tháo chạc trâu bò rồi í ới rủ nhau nhanh chóng vào làng, rồi mãi từ đằng xa đầu làng tiếng Dũng hét gọi vang vang lao đến, điệu bộ hốt hoảng:
Vân Thiên về làng ngay!
Không để Vân Thiên trả lời, Dũng đã vội trở gót chạy trước cứ như sợ gặp phải ma vậy, lập tức Vân Thiên cũng vội vàng đuổi theo Dũng ngay vì trời chiều mùa đông bóng tối kéo đến nhanh đến dị thường, lúc này ngoài đường vắng vẻ, quạnh hiu cô
tịch cộng với cái lạnh đầu đông, ai ai cũng muốn về nhà cho sớm, chỉ còn lại có 2 cái bóng một trước một sau chạy huỳnh huỵch nhanh chóng vào làng.
Vào đến làng thì trời đã tối hắn, lúc này Dũng mới nói trong giọng run run: May mà tôi ra gọi anh kịp lúc, trời tối ngoài kia có nhiều thứ đáng sợ lắm anh ạ. Vân Thiên hỏi lại ngay:
Anh bảo sao cơ? Cái gì mà đáng sợ đến vậy?
Dũng không trả lời câu hỏi đó mà nói:
Thôi về ăn tối đi anh, lúc khác tôi sẽ kể lại cho anh nghe thứ đó.Tối đó sau khi dùng cơm, Vân Thiên ngỏ ý rủ Dũng lên phố huyện uống cà phê vì hôm nay đã là ngày 28 tháng 9 âm lịch, ngày mai chính là ngày rươi ra, theo lệ những ngày rươi các cụ sẽ cấm con cháu không ai được ra đường vào đêm tối.Vân Thiên nghĩ bụng, mà nếu bị cấm cung như vậy thì buồn chán lắm.
Đầu tiên Dũng có vẻ không tán thành, không muốn đi nhưng lúc sau lại siêu lòng rồi vào xin phép ông bà bố mẹ cho 2 anh em đi chơi một lúc.
Nghe vậy ông nội Dũng nói lớn:
Chúng bay có đi thì nhanh chóng mà về trước 11 giờ đấy nhé, sắp đến ngày nước rồi.Chúng tôi dạ vang đáp lời của nội rồi nhẩy ngay lên chiếc honda bên hông nhà phi nhanh ra cổng mất dạng.
Trên hiên nhà ông nội Dũng vẫn đứng trông theo mà lắc đầu nguầy nguậy, miệng lẩm bẩm:
Lũ trẻ này! Đúng là ham chơi quá.
Chỉ khoảng 10 phút sau 2 anh em đã có mặt tại khu quảng trường phố huyện, nhịp sống nơi này xa hoa tập nập hơn hẳn cái xó làng nơi Dũng sinh sống, lao nhanh xe vào một quán cà phê phố có mặt viu hướng ra hồ sen thơm mát, mùa này tuy hoa đã tàn cây đã lụi nhưng từ hồ bốc lên mùi bùn thơm thoang thoảng dìu dịu đến lạ kỳ của chốn đồng quê.
Hai thằng đang nhấp từng ngụm cà phê thơm nóng, ngồi hưởng thụ làn khí trong lành se se lạnh.Bỗng dưng ngoài trời giông lốc kéo tới nhanh không tưởng, gió lốc
thổi tung, bụi bay mịt mù, chủ quán quát tháo mấy đứa nhân viên chuẩn bị thu dọn đóng cửa.
Thấy tình hình bất ổn, hai anh em chúng tôi cũng nhanh chóng đứng dậy trả tiền rồi leo lên xe mà chuồn thẳng, Dũng nói:
Nhanh! Nhanh lên Vân Thiên.
Tôi nghĩ cơn mưa này nặng hạt đấy, nhưng hy vọng về kịp đến nhà trước khi nó đổ ập xuống.
Mới phóng xe được chừng một đoạn đường thì mưa đổ ập xuống mù trời mù đất, 2 anh em không làm sao mà chạy xe tiếp được, người ướt như chuột lột đành dắt xe vào trú tạm trước mái hiên một căn nhà bên đường.
Qua ngọn đèn đường, mưa rơi xối xả tạt thành dòng theo từng cơn gió lốc cuộn, nước trên đường chảy cuộn như dòng suối dữ, cây cối hai bên ngả nghiêng siêu vẹo đến thảm hại, cành lá bị gió bẻ vặn kêu lên răng rắc hất văng tung tóe trên đường, một tia tiếng sét xoẹt ngang trời kèm theo âm thanh nổ vang chát chúa khiến hai anh em chúng tôi rụng rời tay chân run lên bần bật, ngọn đèn đường vụt tắt.
Qua ánh chớp liên hồi chạy loằng ngoằng trên bầu trời, Vân Thiên thấy Dũng cứ lùi dần lùi dần vào phía cuối tường, người đang run lên bần bật, tay run run chỉ về hướng bắc, miệng mấp máy run sợ lắp bắp nói nhỏ:
Nó! Nó đến đấy.
Nói chưa hết câu thì Dũng đã sợ quá mà ngã quỵ ngất lịm, lăn đánh huỵch.Thấy bạn như vậy, Vân Thiên liền quay đầu ngoảnh nhìn lại hướng chỉ của Dũng.
Ánh sáng chớp lòe trong một sát na, phía cuối đường một hình thù quái dị đã đứng lù lù tự lúc nào, thân hình cao lớn dị thường áng chừng phải tầm năm sáu thước tây có dư, đầu tóc bù xù như tổ quạ, mũi khoằm như mỏ diều hâu, ánh mắt ngầu đỏ như cục than hồng đang ngó nhìn chăm chăm theo dõi cục trường.
Gần đó, con vật có hình dạng chẳng khác loài khỉ vượn toàn thân lông lá bờm xờm, thân hình cao lớn lênh khênh, lưng to rộng bằng cái phản.Đặc biệt đầu to lớn như thúng cái mà còn có chiếc sừng nhô cao như sừng tê giác, trán dô kệch cỡm dị
thường, mắt lồi đỏ khé, miệng ngoắc rộng đến tận mang tai để lộ ra hai chiếc răng nanh trắng ởn to cỡ quả chuối tây nhìn thấy mà ớn lạnh.
Thấy con quái thú này không hành động mà cứ ngó trân trân, dòm qua hai con vật hình thù quái dị nửa giống ngựa nửa giống lừa, bóng dị đứng cuối đường hét lên một tiếng ồm ồm khé lạnh màng tai:
Quỷ nô! Chúa quỷ ban thức ăn này cho ngươi, sao còn chưa thụ hưởng.
Con quái dòm ánh mắt lấm lét sợ hãi nhìn về phía kẻ vừa ra lệnh, dãi dớt nhệu nhạo từ mồm miệng rơi dớt ra chảy dài trên mép, sau đó lè lưỡi liếʍ sạch, đưa tay lông lá quệt ngang miệng, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn thèm muốn dị thường.
Cách đó không xa, một trong 2 con vật tội nghiệp kia đang bị thương gần như đã kiệt sức, con vật còn lại đang cố hết sức nhảy qua nhảy lại mong đánh lạc hướng mong bảo vệ đồng bọn, nhưng có lẽ mọi cố gắng của nó chỉ là vô nghĩa đồng bọn của nó đã quá kiệt lực, chắc do phải gắng sức chạy một quãng đường dài, hai chân sau đã tê liệt kéo lê lết trên đường rồi toàn thân đổ sụm xuống bất lực phó mặc.
Con quái vượn quỷ có tên quỷ nô thấy vậy thì ngửa cổ cười lên khèn khẹt ra đệu đắc ý dị thường huơ chân múa tay tự đám hùm hụp vào ngực mình, xoay người chỉ một cái nhảy phắt nó đã đến cạnh con vật tội nghiệp, đưa bàn tay hộ pháp to lớn đầy lông tóm gọn cặp chân sau của con vật sấu xố, bêu lên giờ cao ngang mặt mà ngó dòm man dại giống như người ta cầm con gà chuẩn bị cắt tiết vậy, rồi nhanh như chớp tay kia bổ xuống đầu con vật một phát chí mạng, con vật lịm dần chân giãy lên đành đạch rồi đứt hơi đoạn khí mà chết.
Đột nhiên Vượn quỷ kéo đầu con vật lại gần cắn nghe đánh bóc một cái, đưa tay bửa đầu con vật ra làm hai mảnh ngoắc rộng như thể gáo dừa, tay thò vét óc bỏ miệng nhai tồm tộp, máu me vương vãi đầy mồm.
Không dừng lại ở đó, Vượn quỷ móc bụng moi tim gan ruột con vật xấu số đưa lên miệng mà nhai ngấu nghiến.Phần xá© ŧᏂịŧ nó không động tới mà vứt xuống chân đánh huỵch, con vật xấu số tuy mất não tủy lòng ruột nhưng hệ thần kinh trên thân vẫn chưa chết hẳn, thân mình vẫn cứ co giật liên hồi một lúc rồi mới lặng dần.
Cách đó không xa, con vật còn lại nhìn chúng bạn bị huyết sát dã man cũng không lạnh mà run.Thấy tình thế bất ổn, con vật này định quay lưng bỏ chạy, nào ngờ con
vượn quỷ còn nhanh nhẹn quỷ quyệt dị thường hơn, huơ tay dướn người một cái nó đã túm được cẳng sau của con vật xấu số.
Vượn quỷ cười lên man dại, tiếp tục diễn lại trò cũ, nhưng lần này nó không đưa tay đập ngất con vật như trước nữa mà dở trò đùa nghịch tra tấn con mồi, kẹp cứng con mồi bằng bàn tay gọng kìm cứng rắn, bêu lên cao rồi lấy ngón tay nhọn hoắt sắc lẹm như dao từ từ cắm ngập vào mắt, vào đầu mà khoét lấy mắt và não con vật bỏ vào miệng mυ'ŧ lấy, trong khi con vật đau đớn gào rú kinh trời mà không tài nào chết ngay được.
Vân Thiên từ xa chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu tới giờ nhưng kinh hãi quá mà cứ á khẩu chết chân không thể hét lên thành tiếng.
Vượn quỷ thỏa trí đùa bỡn con vật xấu số một hồi, nó toan đưa tay đập bể sọ não con vật thì bỗng nghe:
Véo! Véo! Véo!
Trong đêm tối 3 luồng sáng lóe lên nhanh chóng đánh ra liên tiếp lao thẳng về phía Vượn quỷ.Nơi cuối đường bóng dị bàng hoàng trước một diễn tiến xảy đến nhanh chóng mà không kịp ra tay tương trợ quỷ nô, đặc biệt là Vượn quỷ càng bất ngờ mà không có phòng bị.
Sau ánh sáng lóe xoẹt, lập tức nghe đánh bịch có vật gì nặng nề rơi xuống đất, tiếp đó Vượn quỷ hú hét lên từng chàng thê thảm đinh tai nhức óc.Qua ánh chớp loang loáng thấy Vượn quỷ đang nằm lăn lộn dưới đất vứt bỏ cả con mồi béo, chỉ còn lại một cánh tay trái đang ôm rịt lấy vết thương không ngừng dỏ máu, nguyên cả cánh tay phải của nó đã bị liễu đao tiện đứt đến tận sát vai.
Đang kêu gào lồm cồm bò dậy định phóng mình tẩu thoát thì lại nghe tiếng “véo” lần hai, lần này Vượn quỷ không còn kêu gào thêm được gì nữa mà ngã huỵch bất động, đầu to như cái thúng bắn văng lăn lông lốc như quả bóng mất đà.
Một chuyện nói thì lâu nhưng diễn ra rất nhanh, từ trên không trung một bóng người toàn thân ăn vận theo kiểu đạo gia nhẹ nhàng hạ xuống như chiếc lá nương gió mà bay vậy, miệng quát lớn như sấm:
Quỷ tinh! Sao còn chưa trường mặt ra đây, hay phải để lão phu ra tay mới được.
Lúc này từ cuối đường, bóng dị vẫn đứng lặng từ đầu đến giờ mới chuyển thân một cái đã tới trước mặt lão đạo, mắt đỏ khé gườm gườm dòm tới kinh dị, miệng lại thốt lên giọng dị khàn đặc như thể bễ lò:
Giỏi lắm!
Một chiêu hạ gục kết liễu thú cưng quỷ nô của chúa quỷ, lão đạo mau báo danh tính, chúa quỷ không gϊếŧ kẻ vô danh.
Lúc này trời đã tạnh hắn, mây đen cũng tản đi hết, trời không trang sao nhưng đã không còn tối đen hũ nút như lúc nãy nữa, mắt nhìn quen đã có thể nhìn ra được đến mấy phần nhân dạng 2 kẻ ngoài kia.
Bóng đạo nhân là một ông già mi thanh mục tú trạc độ lục tuần râu tóc bạc phơ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Còn quỷ tinh mà lão đạo vừa gọi thì hình thù cổ quái dị thường, thân hình cao lớn lênh khênh, toàn thân gầy guộc khô đét, chân tay quều quào như ống sậy, đầu ngón tay có vuốt dài, mắt ốc nhồi, trán dô mũi quặp như mỏ vẹt, răng nanh trắng ơn ởn thò ra 2 mép, lông tóc hung đỏ dài lưa thưa bay phất phơ.
Đột nhiên quỷ tinh hụp người, phun mạnh từ miệng một dòng nước đen sì tanh thối đến lợm giọng bắn thẳng về phía đạo nhân.Tưởng chừng với đòn đánh lén này chắc hẳn đạo nhân sẽ vong mạng với độc dịch còn kinh khủng hơn cả a xít ấy chứ.
Nhưng nào ngờ lão nhân vẫn ung dung mà lật tay một cái, đã huyễn hóa xòe ra một cái ô đen đúa, nhỏ nhắn như chiếc ô của phường hát kịch mà hứng trọn dòng nước thối, nhẹ nhàng chuyển thân, vung tay một cái mượn đà hất văng dòng nước tưới trọn lên lưng quỷ tinh, nghe tiếng cháy xèo xèo như người ta đang dán tóp mỡ vậy.
Quỷ tinh hét lên đau đớn hét to:
Giỏi lắm lão đạo! Chúa quỷ đang trong lúc trọng thương nhường lão tám phần, không dây dưa lắm chuyện với lão, sẽ có lúc chúa quỷ tìm tới hỏi tội lão lo chuyện bao đồng.Nói tới đây thì quỷ tinh hóa thành làn khói đen lao vụt về phía cuối đường, xa xa còn nghe tiếng hú hét văng vẳng kéo lê thê mãi trong bóng tối.