Mỹ Nhân Kiều Mềm Ngày Ngày Được Tưới

TG2: Hình nộm thế thân tinh xảo - Chương 17: Con rối xinh đẹp một: Tìm được được chủ nhân. Môi bị chủ nhân hôn đến sưng đỏ.

【Đinh! Nhiệm vụ pháo hôi lần này hoàn thành, được cộng 1000 tích phân, xin mời ký chủ tùy ý phân chia!】

【Định — Ký ức đã được xóa bỏ, chuẩn bị đến thế giới tiếp theo.】

【Xuyên vào nhân vật: Ngôn Úc

Là một người trong lúc vô tình đã biến thành búp bê thế thân.

Cậu xinh đẹp tinh xảo, cậu thiện chân ngây thơ, cậu coi chủ nhân là duy nhất. Cậu cũng là búp bê của vai chính công là bạch nguyệt quang Giang Lạc.

Cuối cùng bởi vì chủ nhân không quý trọng, búp bê bị va vào góc, không rõ sống chết…】

* * *

Ngôn Úc ở trong góc tỉnh lại, cậu nhớ là chính mình đã hoàn thành nhiệm vụ, bị hệ thống tiên sinh mang đi, nhưng vì sao trong đầu cậu trống trơn, không hề có chút ký ức nào?

【Vì đảm bảo ký chủ có thể làm nhiệm vụ một cách tốt nhất, ký ức sẽ được khôi phục khi ngài ở trong không gian hệ thống.】Hệ thống tiên sinh giống như lại khôi phục dáng vẻ lạnh băng như trước.

Ngôn Úc vừa mới biến thành búp bê ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Trong căn phòng chỉ có một búp bê nam với diện mạo tinh xảo, thân thể trần trụi nhưng đầu tóc rối bời ngồi ở một góc. Khác hoàn toàn với cậu chính là căn phòng sạch sẽ, sáng ngời trước mắt.

Búp bê nhỏ không hiểu tại sao mình có thể cử động, cậu ngây thơ mà đứng lên, bàn chân tuyết trắng đạp lên sàn nhà, hơi lạnh từ dưới sàn xâm nhập vào cơ thể cậu.

“A?” Cậu nghiêng đầu, không hiểu.

Vì thế búp bê nhỏ thong thả bước đi, bò lên giường của chủ nhân, nhào vào trong đó. Bên mũi toàn là hương vị của chủ nhân, còn mang theo cảm giác vô cùng an toàn.

Thích… Rất thích…

Trái tim trong l*иg ngực của Ngôn Úc đang nhảy nhót nhót đầy vui sướиɠ.

Buổi tối.

Chờ Giang Lạc xử lý xong công việc trở lại, ‘lạch cạch’ một tiếng, đèn được bật sáng, đồng thời cũng khiến cho thân thể chàng trai đang nằm trên giường được chiếu đến rõ ràng.

Cả người Ngôn Úc trần trụi, làn da tuyết trắng dưới ánh đèn nhìn đẹp hơn cả một người thật.

Giang Lạc nhíu mày, bò lên giường?

Nhìn về phía trước, hai trong mắt của Ngôn Úc vì ánh đèn sáng đột ngột nên tràn ra nước mắt sinh lý, vành mắt đỏ hồng. Cậu mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt — Chủ, chủ nhân?

Giang Lạc ngây ngẩn cả người, anh chưa bao giờ nghĩ đến con búp bê mình làm ra cứ thế nằm ở trên giường của mình, giống nhau như đúc.

Âm thanh lạnh lẽo vang lên: “Ngươi là ai?”

Ngôn Úc vẫn còn mê mang: “A?” Vừa ngọt vừa mềm.

Thân thể trắng nõn ngồi dậy nên đã phơi bày tất cả trước mặt Giang Lạc. Cổ họng anh khô khốc, lại hỏi lần nữa: “Ngươi là ai?”

Ngữ khí của Ngôn Úc rất nhẹ: “Chủ nhân… Em, em là Ngôn Úc nha. Người, người không thích em sao?” Chóp mũi cậu phiếm hồng.

Ở trong mắt Giang Lạc, người nằm ở trên giường mình có làn da tuyết trắng, chỉ có hai hạt đậu nhỏ nhỏ hồng hồng ở trước ngực là đẹp mắt, mà giờ phút này chàng trai xinh đẹp kia đang gọi anh là chủ nhân.

Không đợi Giang Lạc nghĩ ký về mấy vấn đề phức tạp này, búp bê nhỏ thiếu cảm giác an toàn lại vì chủ nhân bỏ qua sự ủy khuất của cậu mà rơi nước mắt: “Ôm…”

Cậu vươn tay ra với Giang Lạc.

Vô cùng tự nhiên, Giang tổng tài nghiêm túc lạnh nhạt ở bên ngoài thử ôm lấy cậu vào lòng.

Thân thể trong ngực vô cùng mềm mại khiến cho cả người Giang Lạc đều cứng đờ. Một hồi lâu sau anh mới phản ứng lại, đáy lòng không khỏi có một cảm giác không thoải mái: “Cậu cứ tùy tiện như vậy sao?”

“A?” Búp bê nhỏ không hiểu, cậu ngoan ngoãn nhìn về phía chủ nhân, trong ánh mắt đều là sự tín nhiệm.

“A cái gì?” Giang Lạc ôm Ngôn Úc không hề buông tay, “Ai cũng có thể tùy tiện ôm cậu? Ai cậu cũng cũng có thể gọi là chủ nhân?”

Búp bê nhỏ cảm thấy hơi khó hiểu, cậu cho rằng chủ nhân đang dạy mình nói chuyện như thế nào nên nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được nha.”

Rất nghiêm túc.

Nhưng mạch não của hai người đang không cùng một tuyến.

Giang Lạc không hiểu vì sao mình lại có cảm xúc với một người không quen biết gì, trong lòng cũng khó chịu theo tiếng được nha kia của Ngôn Úc, càng ngày càng khó chịu.

“Được cái gì?”

Búp bê nhỏ trong lòng anh dừng một chút, sau đó mới chậm chạp ý thức được, hình như chủ nhân của cậu đang tức giận/

Ngôn Úc không hy vọng chủ nhân tức giận, cậu ngoan ngoãn dán môi mình lên môi Giang Lạc, môi cậu vô cùng mềm mại.

Khuôn mặt của chàng trai đột nhiên phóng to trước mặt Giang Lạc, sao có thể đơn thuần như thế này chứ.

Có người đã dạy cậu, chỉ cần như vậy, tính khí xấu sẽ dần biến mất.

Bàn tay bám ở bên hông Ngôn Úc từ từ dùng sức, Giang Lạc trúc trắc nhấm nháp cánh môi của Ngôn Úc, cắn cắn liếʍ liếʍ, thật sự ngọt đến tận xương.

Ngôn Úc thích ứng nhanh, bởi vì người từng dạy cậu cũng là bộ dạng này, thậm chí người kia còn hung dữ hơn, khiến cho hai chân cậu nhũn ra, lỗ tai ửng hồng mà không biết tại sao lại hồng.

Chỉ biết là chắc chắn sẽ như thế.

“Ô…”

Ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy áo sơ mi của chủ nhân, búp bê nhỏ thi thoảng đáp lại sự xâm chiếm của anh.

Chẳng sợ phía dưới đã bắt đầu chảy ra rất nhiều nước, chỉ cần chủ nhân vui vẻ là được rồi.

Giang Lạc chưa từng nghĩ tới miệng của một người có thể làm anh mê muội đến thế. Mỗi lần mυ'ŧ đầu lưỡi mềm mại kia, sẽ có một dòng chất lỏng ngẫu nhiên chảy ra, sau đó sẽ bị anh nuốt hết xuống, rất ngọt, cũng rất ngon.

Anh nuốt cả nước bọt của Ngôn Úc khiến lỗ tai cậu đỏ dần lên, không có ai nói cho cậu biết đây là có chuyện gì xảy ra cả.

Búp bê nhỏ đơn thuần chỉ biết thời điểm thoải mái, lỗ tai cậu sẽ nóng lên, nếu thoải mái hơn nữa thì cả cơ thể cậu đều nóng.

Giang Lạc tùy ý liếʍ láp, di chuyển loạn trong khoang miệng của Ngôn Úc. Anh vội vàng giống như một con chó lang thang được cho ăn một món ngon, căn bản không hề nhìn ra con người tổng tài có giá trị trăm tỷ.

“A…”

Ngôn Úc đẩy chủ nhân một cái, đôi mắt cậu phiếm hồng, huyệt nhỏ mềm mại ngồi trên ga giường màu xanh xám vẫn còn mang theo mật dịch đang chảy ra, khiến cho ga giường nhuốm đầy hương vị trên người của búp bê nhỏ.

Giang Lạc trầm mê, chờ đến khi anh khôi phục lại lý trí, môi của Ngôn Úc đã bị anh gặm đến sưng đỏ, cả khuôn mặt hiện lên vẻ đáng thương vô cùng.

“Chủ nhân…” Cậu nhỏ giọng kêu lên, “Muốn thoải mái… Tiểu Úc muốn thoải mái…”

Búp bê nhỏ ngây thơ dùng bàn tay nhỏ hơi lạnh của mình nắm lấy ngón tay của Giang Lạc, kéo tay anh chạm đến hoa huyệt kiều nộn của chính mình. Dâʍ ɖị©ɧ chảy ra đã thay cho những lời cậu muốn nói, đầu ngón tay của Giang Lạc cũng bắt đầu dính một chút dâʍ ɖị©ɧ.

Người đàn ông luôn luôn thành thục giờ đây chỉ còn nghe thấy được âm thanh mềm mại đang vang lên bên tai của Ngôn Úc — “Muốn thoải mái…”