Gậy thịt của Thịnh Cẩm thọc vào rút ra trong âʍ đa͙σ không chút kiêng nể, lực mạnh đến nỗi suýt nữa thì đυ. bay Ngôn Úc:
“Không thoải mái à?” Hắn thở phì phò, nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt bị hắn mυ'ŧ cho nước mắt lưng tròng.
“A ~!”
Ngôn Úc thậm chí còn không có thời gian để trả lời, hậu huyệt bị Phong Mặc Từ cᏂị©Ꮒ liên tục mà co rút, sự co chặt khiến người đàn ông bắt đầu thọc rút càng nhanh hơn.
“Chết tiệt!”
Ngôn Úc đột ngột cao trào làm Thịnh Cẩm không kịp trở tay. Từ hoa huyệt, dâʍ ɖị©ɧ tràn ra từng đợt, hắt xuống đầu khấc, sướиɠ đến mức hắn tê hết cả eo.
Cơ bụng cũng để mặc cho tiểu mỹ nhân bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên.
Thịnh Cẩm và Phong Mặc Từ phối hợp cực kỳ ăn ý, một trước một sau, ra ra vào vào, gậy thịt màu đỏ tím cùng gậy thịt đỏ hồng thay phiên xuất hiện, cᏂị©Ꮒ Ngôn Úc run rẩy cả người.
Cậu không thể ngừng khóc nức nở: “Hu hu hu…… Đồ khốn, ưm ~ đừng mà…… Quá nhanh……”
Vành mắt tiểu mỹ nhân đỏ lên vì khóc, cậu không thể hiểu nổi bản thân đã ngoan như vậy rồi, vì sao bọn họ còn đối xử với cậu thô bạo như thế……
Chỗ cửa huyệt dưới thân, mỗi lần dươиɠ ѵậŧ rút ra, đều có thể trông thấy thịt da^ʍ xoắn xuýt, lưu luyến không rời.
Dâʍ ŧᏂủy̠ đã thấm ướt nhẹp chiếc váy đỏ hai dây trên người tiểu mỹ nhân.
Chân dài khẽ run, Ngôn Úc giống như bị hai con chó xấu dùng chim lớn cᏂị©Ꮒ bay. Mũi chân giật giật, nốt ruồi đỏ trên mắt cá chân càng lúc càng trở nên mỹ lệ sau lễ rửa tội của dâʍ ŧᏂủy̠.
Dây xích vàng cũng được phủ một lớp nước sáng loáng.
Đây là bằng chứng cho thấy cô vợ xinh đẹp đã bị nhóm chó xấu đυ. chín.
“Không, không được…… Hu hu dừng lại đi mà……” Ngôn Úc khóc nấc, cái bụng nhỏ nhô lên thành hình dươиɠ ѵậŧ trông thật đáng sợ.
Cặp dươиɠ ѵậŧ ở bên trong cơ thể Ngôn Úc, cách một tầng thịt cọ xát vào nhau. Phong Mặc Từ và Thịnh Cẩm liếc nhìn đối phương, đồng thời dùng sức, Ngôn Úc rêи ɾỉ, ngay sau đó liền bị đâm mạnh vào bên trong!
Hai luồng chất lỏng nóng bỏng bắn thẳng tới nội huyệt.
Nóng, nóng quá…… Tiểu mỹ nhân thất thần nghĩ.
Toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ dưới háng cậu đều bị hai con chim lớn này chặn lại. Ngôn Úc chỉ có thể trơ mắt nhìn bụng nhỏ bị bắn phồng lên, như một con yêu tinh khát cầu tϊиɧ ɖϊ©h͙, đã mang thai năm sáu tháng rồi, còn muốn ra cửa tìm đàn ông.
Đói khát đến dị thường.
“Hu hu hu…… Xấu, người xấu, đồ xấu xa……”
Ngôn Úc nức nở: “Tôi, tôi đã ngoan như vậy rồi, vì sao các anh còn dữ thế chứ……”
Dứt lời, người đẹp nhỏ bé cả đêm bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ cọ rửa nhiều lần liền hôn mê bất tỉnh. Ngay cả trong lúc ngủ mơ, cậu vẫn ủy khuất tên rỉ.
Chỉ còn lại hai con chó thối đối diện nhau, lòng cảm thấy tội lỗi.
Bọn họ hình như đã đi hơi quá mức.
***
Trần Trình ở bên kia lúc trở lại công ty cũng nhận ra có điều gì đó không thích hợp. Hắn có dự cảm, sự rời đi của hắn lúc này sẽ khiến hắn mất cơ hội có thể độc chiếm Ngôn Úc.
Hắn đã theo dõi Ngôn Úc kể từ lần đầu tiên cậu phát sóng. Ngôn Úc hoàn toàn ở trên đầu quả tim hắn, chỉ liếc mắt một lần liền nhớ mãi không quên.
Nhưng chờ đến khi hắn cảm thấy đã là thời điểm thích hợp, Ngôn Úc lại dọn tới căn hộ thuê chung của thiếu gia nhà họ Thịnh. Hắn đã bỏ lỡ cơ hội hoàn hảo để gặp mặt Ngôn Úc.
Sau nhiều lần do dự, Trần Trình cuối cùng cũng quyết định ngụy trang thành một người làm công vất vả, chủ động đến tiếp cận tiểu mỹ nhân, thậm chí còn không tiếc công lắp camera ở trong phòng cậu.
Cứ biếи ŧɦái như vậy, hắn cẩn thận quan sát từng chi tiết trong cuộc sống của Ngôn Úc.
Dần dần để mặc cho du͙© vọиɠ mình phát triển.
Trần Trình ngừng suy nghĩ, nhìn tập tài liệu trong tay, đứng dậy xuất phát đến vị trí hiện tại của Ngôn Úc.
Bọn họ có lẽ đã quyết định xong. Đây là niềm tin của những kẻ bề trên đối với phán đoán và trực giác của mình.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Thịnh Cẩm và Phong Mặc Từ bế Ngôn Úc lên giường. Hai người trầm mặc không nói gì. Sau khi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất thời kích qua đi, chính là những dòng suy nghĩ miên man. Muốn bọn họ từ bỏ tiểu mỹ nhân là chuyện không có khả năng, cho dù chết cũng không được.
Hai con chó xấu xa thích bắt nạt vợ liếc nhìn nhau. Giờ phút này, Thịnh Cẩm thật sự rất muốn làm một điếu giải sầu.
Bởi vì bọn họ đều đang chờ một người đàn ông khác đến.
Về phần Ngôn Úc đang ngủ ở giữa phòng, cơ thể cậu dày đặc những dấu vết yêu thương từ đám chó thối. Hai người kia cũng ăn ý không tháo cái xích trên cổ chân cậu xuống.
Tiểu mỹ nhân còn đang say giấc nồng chắc chắn không thể ngờ, chờ cậu tỉnh lại sẽ là một cảnh tượng khiến cậu cực kỳ sụp đổ.
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao.
“Anh, các anh……”
Ngôn Úc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhưng khi nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh, trước mặt cậu liền biến thành màu đen. Đôi môi đỏ tươi khẽ há, vì sao anh Trần Trình, Thịnh Cẩm và Phong Mặc Từ, cả ba người đều xuất hiện trước mắt cậu.
Tràng, tràng cảnh chết chóc này là sao? Đây là thông tin duy nhất Ngôn Úc có được lúc này.
Nhưng tiểu mỹ nhân ngốc nghếch có lẽ sẽ không thể nào ngờ, tối qua ba người bọn họ đã bàn bạc xong, quyết định sẽ cùng nhau —— dùng chung.
Rốt cuộc, bọn họ đều không thể độc chiếm Ngôn Úc. Để phòng ngừa những con chó thối khác nghe mùi thơm của tiểu mỹ nhân rồi tìm đến, chẳng bằng cứ hợp tác cùng nhau.
“Cái gì?” Phong Mặc Từ hỏi.
Cái từ “khốn nạn” gần như muốn khắc sâu trong đầu Ngôn Úc. Cổ chân cậu run nhẹ, lại thấy dây xích ở trên vẫn chưa được cởi bỏ.
Trần Trình cười nói: “Bé xinh, vui vẻ không?” Sự ác liệt trong ngữ điệu che không nổi, bản tính của gã đàn ông đã lộ rõ.
Trên giường.
Thịnh Cẩm dùng hai tay vòng qua eo Ngôn Úc, giọng biếng nhác như vừa mới tỉnh ngủ: “Tiểu mỹ nhân, làm một lần nữa nhé?”
“Thêm cả tôi.” Phong Mặc Từ ăn mặc chỉnh tề ở một bên đáp.
Ngôn Úc ngốc ngốc kêu “á”, đây mắt chứa đầy sự khó hiểu, tại sao…… Cậu vừa ngủ một giấc liền xuyên tới thế giới khác à?
Thẳng đến khi gã đàn ông túm lấy sợi xích vàng trên mắt cá chân cậu, ôm cậu vào lòng, Ngôn Úc mới tỉnh táo lại, hoa huyệt dưới thân theo thói quen mà trào ra dâʍ ŧᏂủy̠.
【 Hệ thống tiên sinh…… Tôi, tôi có chút không muốn hoàn thành nhiệm vụ, phải làm sao bây giờ……】