Đầu gối đỏ hồng quỳ trên ga giường, Ngôn Úc gục mặt xuống, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn chằm chằm ngón tay mình, cảm giác trống rỗng khi dươиɠ ѵậŧ từ từ rời khỏi hoa huyệt truyền tới đỉnh đầu.
Tiếng dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp trở nên cực kỳ rõ ràng trong khoảng lặng này. Phong Mặc Từ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Ngôn Úc, lòng nổi đầy ý xấu.
【 Cẩn thận. 】 Hệ thống đột nhiên nhắc nhở.
Ngôn Úc sửng sốt, ngay sau đó, eo nhỏ bị nhấn xuống một cái: “A ~!” Tất cả kiên trì vốn có đều tan thành mây khói.
Ngón tay ngây ngô lôi kéo góc áo người đàn ông. Động tác đưa đẩy mãnh liệt khiến tiểu mỹ nhân bật ra tiếng rêи ɾỉ: “Hu hu…… Không, a ~ xấu xa… Nhanh quá… Đừng thô bạo như vậy……”
Tim Phong Mặc Từ như muốn bay ra khỏi ngực.
Lực eo của người đàn ông tốt ngoài dự đoán, cᏂị©Ꮒ Ngôn Úc chảy nước giàn giụa. Đầu khấc đấu đá lung tung trong tử ©υиɠ non nớt, hôn liếʍ vách huyệt mềm mại.
“Thô bạo?”
Cơ thể Phong Mặc Từ bám đầy mùi hương của Ngôn Úc: “Tôi hận không thể buộc cậu ở chỗ này, làm mấy ngày mấy đêm không nghỉ.” Giọng gã khàn đặc.
Thân hình trắng nõn của Ngôn Úc khẽ rùng mình, chiếc váy ren ngắn cũn cỡn bên dưới vừa vặn che đi chỗ giao hợp giữa cậu và Phong Mặc Từ.
Theo động tác liên tục cắm rút của dươиɠ ѵậŧ, Ngôn Úc bị đâm lung lay. Cậu cố gắng nắm chặt áo sơmi đối phương để duy trì cân bằng.
Tiếng rêи ɾỉ yêu kiều ngọt lịm tới tận xương: “A ~ nhanh, nhanh quá, hu hu hu…… Bụng vỡ mất…… Ưm~”
Bờ mông nhỏ xinh tròn đầy của mỹ nhân đè ở trên đùi Phong Mặc Từ, cảm giác như muốn trào ra đến nơi.
Hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng tối giản. Khóe mắt Ngôn Úc khóc đến đỏ bừng, vừa rêи ɾỉ, vừa hối hận bản thân vì sao không nghe lời hệ thống tiên sinh: “Hu…… Tôi, tôi bỏ cuộc, Phong Mặc Từ, đồ xấu xa…… Đồ xấu xa……”
Đầu khấc cỡ bự va chạm với hoa huyệt không chút kiêng nể, vách trong mềm mại, sức lực kia như thể muốn đυ. bay cô vợ xinh đẹp dưới thân.
Dâʍ ɖị©ɧ trong suốt bắn tung tóe trên chiếc váy ngắn của Ngôn Úc, hương thơm càng ngày càng nồng. Tất dài bó sát vào hai chân trắng nõn, đầu ngón chân khẽ cuộn tròn giống như trân châu lấp lánh.
“Thoải mái không?”
Phong Mặc Từ hơi dùng sức, âʍ đa͙σ Ngôn Úc liền bị đâm đến run rẩy: “Ưm a ~!”
Phía dưới, dâʍ ɖị©ɧ trong suốt cuồn cuộn trào dâng, âʍ đa͙σ non mềm ra sức bọc kín gậy thịt, vách huyệt co rút, bụng nhỏ Ngôn Úc giật giật, tử ©υиɠ liền hút chặt lấy đầu khấc cực đại.
Phong Mặc Từ kêu lên sung sướиɠ, động tác dưới háng càng trở nên thô bạo, đến nỗi làm cho tiểu mỹ nhân ngã trái ngã phải.
“Ha a ~ không, đừng mà…… Thật sự bỏ cuộc…… Nóng quá ~”
Ngôn Úc khóc toáng lên, thịt huyệt vốn màu hồng nhạt, giờ bị thân trụ cọ xát đến đỏ bừng, nhưng vẫn đói khát dính chặt lấy dươиɠ ѵậŧ.
Dịch thể không ngừng chảy xuôi từ cửa huyệt. Đầu nhũ màu hồng tươi trước ngực mỹ nhân dựng đứng, lung lay. Động tác bạch bạch dưới thân người đàn ông vẫn còn tiếp tục.
Bụng nhỏ vừa căng vừa đầy, từng đợt kɧoáı ©ảʍ cao trào thấm sâu vào cơ thể gầy yếu của Ngôn Úc.
Khiến cho mặt cậu ướt đẫm, khắp người đều là màu hồng phấn hấp dẫn.
Hai cánh môi âʍ ɦộ bị gậy thịt cᏂị©Ꮒ đến đỏ bừng. Hô hấp của Phong Mặc Từ nặng nề, eo bị thịt mềm trong âʍ đa͙σ hút đến tê dại, kɧoáı ©ảʍ xông thẳng lên đầu, gã thẳng lưng, tăng nhanh tốc độ đâm rút.
“Kẻ xấu xa này muốn đυ. bé streamer dễ thương ngốc nghếch phun nước.”
Toàn thân Ngôn Úc đỏ bừng, vừa rồi việc hệ thống tiên sinh đột nhiên xuất hiện làm cậu nhận ra, hình như hệ thống tiên sinh có thể trông thấy.
“Hu hu hu……” Hai bàn tay nhéo chặt áo sơ mi của Phong Mặc Từ, sự thẹn thùng muộn màng khiến tiểu mỹ nhân ngoài khóc ra thì chẳng thể làm được gì.
Dâʍ ɖị©ɧ từ tử ©υиɠ tuôn trào mãnh liệt, thịt huyệt non mềm bỗng siết chặt qυყ đầυ.
Người Phong Mặc Từ đổ mồ hôi to như hạt châu, biểu cảm luôn lạnh nhạt đã sớm biến mất từ lâu: “Khóc cái gì?”
Gã ôm eo tiểu mỹ nhân: “Không thoải mái à? Nhưng những kẻ đó đều muốn làm vậy với cậu mà, cậu không biết sao, hả đồ tiểu yêu xinh đẹp?” Đây là từ duy nhất làm gã nghĩ đến quái vật nhỏ thích làm nũng này.
Ngôn Úc khóc sưng cả mí mắt, vội vàng lắc đầu.
Không giống, không giống……