Dâʍ ŧᏂủy̠ lấp lánh dần tràn ra theo động tác cắm vào của dươиɠ ѵậŧ.
Tầng tầng lớp lớp thịt mềm cẩn thận hút chặt mọi ngóc ngách trên thân dươиɠ ѵậŧ, cơ bụng Thịnh Cẩm căng thẳng, máu toàn thân gia tốc, cảm giác cực kỳ khô nóng.
Hai tay hắn bóp chặt thắt lưng tinh tế của Ngôn Úc, nhấn mạnh xuống, hơn phân nửa cán gậy chưa ăn xong trực tiếp bị nhét trọn vào.
“A~!”
Màиɠ ŧяiиɧ vẫn luôn hoàn hảo trong âʍ đa͙σ, giờ phút này bị vị chủ nhà xấu xa nào đó đâm thủng.
Ngôn Úc mềm nhũn trong cái ôm của Thịnh Cẩm, huyệt căng đến muốn hỏng.
Mí mắt vì khóc mà đỏ ửng, đôi môi đầy đặn cũng sưng lên.
“Xấu, đồ xấu xa……”
Ngôn Úc uất ức nhìn Thịnh Cẩm, vừa lên án vừa khóc nức nở.
Gậy lớn dưới thân bắt đầu thong thả thọc rút hoa huyệt, mỗi một lần cắm vào là mỗi một lần cán gậy bị mυ'ŧ chặt đến phát đau, thịt huyệt cũng chuyển sang màu đỏ tươi.
Thịnh Cẩm hôn lên khuôn mặt nhỏ của Ngôn Úc, làn da mềm mại dưới miệng và thịt huyệt non nớt nhiều nước, kết hợp lại càng tăng thêm sức cuốn hút.
Phảng phất sau mỗi nụ hôn, mỗi một lần đâm, hương thơm trên người Ngôn Úc sẽ càng đậm hơn đôi chút.
“Tiểu mỹ nhân đang khóc.”
Dươиɠ ѵậŧ dưới háng làm việc năng nổ, Thịnh Cẩm bị hút đến thở dốc: “Dù là trên hay dưới, đều đang khóc.”
Tiếng rên duyên dáng của Ngôn Úc cất lên yếu ớt, âʍ đa͙σ bị dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đâm đến run cả người, gậy thịt nhỏ trắng hồng dưới háng cũng bắt đầu dựng thẳng, trên đầu khấc tràn ra vài giọt dịch thể, cậu lúc này đã nghe không rõ lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Thịnh Cẩm.
Bằng không, tuyệt đối sẽ đỏ mắt đỏ tai, mở miệng mắng hắn là đồ khốn!
Hoa huyệt đói khát chảy rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ, thịt mềm hồng nhuận bên trong chẳng biết xấu hổ mà bắt đầu lấy lòng dươиɠ ѵậŧ, mỗi một thớ gân trên gậy đều được thịt huyệt co chặt mát sa.
Chân tiểu mỹ nhân run bần bật.
Đầu khấc dần chạm đến nơi sâu nhất bên trong âʍ đa͙σ, nơi đó vì được bảo hộ nghiêm ngặt mà tiến hành ngăn chặn vật xâm lấn. Có điều, cây hung khí kia sao có thể từ bỏ, bắt đầu chống đối lại, dần khai phá ra một cái miệng nhỏ.
“Ô ~ không, đừng mà! Ha……” Đầu ngón tay hồng hào bấu chặt cánh tay Thịnh Cẩm, để lại trên đó rất nhiều vệt móng.
“Căng, căng quá……”
Đôi chân rã rời lung lay ở hai bên hông Thịnh Cẩm. Nốt ruồi đỏ chỗ mắt cá chân Ngôn Úc, theo động tác ân ái kịch liệt, càng ngày càng thêm kiều diễm, ướŧ áŧ, giống như đóa hoa hồng duy nhất nở rộ trên thân thể trắng nõn của cậu.
Dươиɠ ѵậŧ thô to trong âʍ đa͙σ còn đang điên cuồng khai thác cái miệng nhỏ, âm thanh dâʍ ɖị©ɧ va chạm với cơ thể khiến người nghe đỏ mặt hồng tai.
Thịnh Cẩm giống như ngại Ngôn Úc khóc còn chưa đủ thảm, liền đỡ lấy eo cậu, bế lên.
“A!! Không được, không được…… Hu hu hu……”
Hai mắt Ngôn Úc đẫm lệ, mông lung dựa vào người Thịnh Cẩm.
Toàn bộ cơ thể cậu giống như đang ngồi ở trên cây dươиɠ ѵậŧ đáng sợ kia.
Hình ảnh gậy thịt liên tục ra vào âʍ đa͙σ hiện lên một cách chân thật trong đầu Ngôn Úc, cậu vừa khóc vừa nói không cần, mũi chân hồng hào cảm thấy căng thẳng vì với không tới chân Thịnh Cẩm, muốn tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.
“Đồ xấu xa…… Tên khốn……”
Tóc đen ướt đẫm mồ hôi của Ngôn Úc dán ở trên làn da trắng nõn. Giữa những tiếng rêи ɾỉ ngọt đến mức làm người run rẩy, đâu đó sẽ lại nghe thấy đôi ba câu mắng Thịnh Cẩm của cậu.
Một mình Thịnh Cẩm đỡ người tiểu mỹ nhân đẫm nước mắt, liên tục rung lắc, khiến kẻ khác nhịn không được mà tự hỏi liệu thường ngày hắn có ăn cơm đúng giờ hay không.
Dâʍ ɖị©ɧ bên trong hoa huyệt mãnh liệt trào ra dọc theo háng Ngôn Úc, chảy tới tận mũi chân mở rộng, mới chậm rãi nhỏ tí tách xuống dưới.
Dường như ngay cả dâʍ ɖị©ɧ cũng muốn chiếm tiện nghi của người đẹp mềm mại đáng yêu này.
Mỗi lần dươиɠ ѵậŧ cực lớn thọc vào hoa huyệt đều dùng rất nhiều sức, bờ mông tuyết trắng của Ngôn Úc cũng theo đó mà rung lên bần bật.
Cổ tử ©υиɠ non nớt dần dần bị khai phá, đầu khấc đâm thọc thô bạo, từng luồng dâʍ ɖị©ɧ trong huyệt thay phiên nhau trào ra bên ngoài.
Ngôn Úc kêu lớn, mắt càng ngày càng đỏ, bám chặt vào người Thịnh Cẩm, im lặng thừa nhận những cú đâm.
“Sướиɠ à?”
Hơi thở của Thịnh Cẩm phả vào bên tai Ngôn Úc, cậu khẽ run rẩy, bụng nhỏ cũng rung lên, bắn tinh vào chỗ giữa cậu và Thịnh Cẩm.
Nóng, cơ thể Ngôn Úc run đến muốn hỏng.
“Em phải bị tôi cᏂị©Ꮒ chết, vợ à.”
Tử ©υиɠ Ngôn Úc nghênh đón một vị khách không mời mà đến, làm toàn bộ vùng nội mạc trướng đau.
Tiểu mỹ nhân lắc đầu, không biết mình rốt cuộc đang nói cái gì: “Thật lớn……Ưm! Khó chịu quá, khó, khó chịu…… A ~” Cậu ôm chặt Thịnh Cẩm, hốc mắt rưng rưng.
Mũi chân hồng hào không biết bị bao nhiêu dâʍ ɖị©ɧ dính đầy đến mức phản quang.
Hoa huyệt vốn ngây ngô, non nớt đang dần trở nên đỏ bừng sau những cú thúc, giống như một đóa hoa nở rộ, vừa dâʍ đãиɠ lại vừa xinh đẹp.
Cuộc ân ái liều mạng với Thịnh Cẩm khiến Ngôn Úc ý thức được cậu thật sự sẽ bị Thịnh Cẩm cᏂị©Ꮒ chết ở trên chiếc giường này.
“Chồng, chồng à…… Hu hu…… Không, thật sự không được nữa, ưm ~ tha cho tôi đi……”
Cơ thể trắng mềm của tiểu mỹ nhân lấm tấm mồ hôi mang theo mùi hương ngọt lịm, chúng liên tục rung lắc theo từng cú va chạm, giống như đang chờ con chó xấu tính nào đó tới liếʍ láp, uống hết vào bụng.