Ngôn Úc nằm trên giường Thịnh Cẩm, không thể phản kháng nổi. Cậu giống như món đồ xinh đẹp thuộc về người khác, chẳng sợ dùng dơ, con chim xấu xí hoàn toàn có thể xỏ xuyên cậu một cách bạo lực nhất.
“Ngoan, liếʍ nó đi.”
Thịnh Cẩm nhìn Ngôn Úc, đáy mắt hắn chứa đầy du͙© vọиɠ, nhưng lại cố ý nói với ngữ điệu rất dịu dàng: “Ăn ngon lắm.”
Đầu khấc cỡ đại chọc vào miệng Ngôn Úc, khiến cho đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu nổi lên một tầng hơi nước. Nghe xong những lời lừa gạt của Thịnh Cẩm, Ngôn Úc sợ hãi mở miệng.
Đầu lưỡi ướŧ áŧ mềm mại, sau khi đυ.ng vào qυყ đầυ nóng bỏng thì nhanh chóng rụt về khoang miệng.
Chỉ để lại sự ấm áp gây nghiện khiến người ta lưu luyến.
Tay Thịnh Cẩm nổi đầy gân xanh, hắn nhắm mắt, hơi thở chôn giấu nỗi khát vọng không thể kiểm soát được.
Nhưng cố tình Ngôn Úc lại rụt rè đáp: “Anh nói dối, nó không thể ăn.” Giọng cậu thật mềm mại, âm cuối ngọt đến mức có thể kéo thành sợi.
Tất nhiên là nếu bỏ qua cơ thể vẫn còn run nhẹ của cậu.
Mắt Thịnh Cẩm tối sầm, bàn tay trực tiếp kéo mở hai chân trắng như sứ của Ngôn Úc. Ngôn Úc còn chưa kịp cản thì hoa huyệt đỏ bừng dưới thân đã lồ lộ trước mặt đối phương.
Dịch thể trong suốt chảy ra từ cửa huyệt hồng hào, mang theo mùi hương thơm nức mũi.
Tiếng thở dốc đột ngột tăng lên.
Thịnh Cẩm còn chưa kịp nhìn kỹ thì một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn đã che khuất chỗ đó, khóe mắt Ngôn Úc hồng hồng, giọng hơi run mang theo vẻ sợ hãi: “Đừng, đừng nhìn…… Xin anh……”
“Vì sao không được nhìn?” Thịnh Cẩm kéo tay Ngôn Úc ra, cúi người xuống, chóp mũi đặt ở đối diện cửa huyệt, nói với âm thanh khàn khàn: “Thật xinh đẹp.”
Mu thịt trắng nõn run rẩy ngượng ngùng, dâʍ ɖị©ɧ chậm rãi chảy ra từ âʍ ɦộ hồng phấn non mềm, làm chiếc ga giường phía dưới ướt nhẹp, màu càng thêm tối.
Mũi Thịnh Cẩm đều là hương thơm ngọt ngào trên người tiểu mỹ nhân.
Hắn nao nao, sau đó bắt đầu liếʍ ——
“Ưm ~”
Đồng tử Ngôn Úc giãn ra, mặt đỏ lên mang theo sắc thái tìиɧ ɖu͙©, hơi nâng eo, bàn tay mềm mại chạm vào mái tóc đen của Thịnh Cẩm, dần dần nắm lấy.
Theo sự xâm nhập của đầu lưỡi, hoa huyệt nhịn không nổi mà bắt đầu co rút, Ngôn Úc khóc đến đỏ mắt, tiếng rêи ɾỉ thanh thoát trong cổ họng càng ngày càng lớn.
Đầu lưỡi chậm rãi tiến vào âʍ đa͙σ trơn mềm.
Sống mũi thẳng của Thịnh Cẩm đặt ở trên âʍ ѵậŧ non nớt, ma sát phần âʍ ѵậŧ nhòn nhọn đến sưng lên, đỏ bừng, nổi cả bọt nước.
Ngôn Úc chống tay: “Ưm a……”
Thắt lưng nhỏ nhắn yếu ớt.
Dâʍ ɖị©ɧ trong suốt cuồn cuộn chảy vào trong miệng Thịnh Cẩm, yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, ‘ực’, Thịnh Cẩm nuốt hết chất lỏng ngọt ngào, đậm mùi hương quyến rũ của vợ yêu xinh đẹp.
“Hu hu hu…… Đừng mà, đi ra ngoài! A ~ đi ra ngoài……”
Chóp mũi Ngôn Úc ửng hồng, tiếng khóc lớn đến mức làm người ta đau lòng.
Ngón tay chạm vào tóc Thịnh Cẩm không khỏi siết chặt, nắm lấy mái tóc ngắn kia. Mùi thơm trên đầu ngón tay Ngôn Úc lúc này dường như cũng bám vào tóc Thịnh Cẩm.
Vách huyệt chật hẹp, mềm mại tham lam hút lấy đầu lưỡi của Thịnh Cẩm, âʍ đa͙σ thì bị đầu lưỡi thăm dò kỹ lưỡng từng ngóc ngách một.
Đầu lưỡi hơi thô ráp liếʍ láp thịt huyệt mềm mại nhiều nước, hận không thể ép khô toàn bộ số nước có bên trong.
Khiến tên chủ nhà xấu xa, thích cưỡng bức người khác như hắn đây có thể uống một cách thoải mái.
Tiếng nức nở của Ngôn Úc rất nhỏ, hai chân trắng như sứ dẫm lên bụng Thịnh Cẩm, làm chiếc áo sơ mi hắn mặc trên người nhăn rúm lại.
“Xấu xa! Không…… Ngứa, ngứa quá…… Lấy ra đi mà, được không? Ưm ~ xin anh, xin anh……”
Cuối cùng, sau một đợt dâʍ ɖị©ɧ phun trào mãnh liệt, Thịnh Cẩm mới thoả mãn rút đầu lưỡi ra khỏi hoa huyệt.
Vẻ thương tiếc hiện lên trong mắt, hắn giúp Ngôn Úc lau khô từng giọt lệ, dỗ dành nói: “Vợ à, chúng ta còn chưa bắt đầu bữa chính đâu, em khóc nhiều như vậy làm tôi càng muốn cᏂị©Ꮒ chết em đấy……” Giọng rất nhẹ, nhưng ý tứ trong lời nói lại cực kỳ xấu xa, giống như tính cách con người hắn vậy.
Sau lời dụ dỗ vừa ngọt lại vừa dâʍ ɖu͙©, dươиɠ ѵậŧ dưới háng Thịnh Cẩm càng phồng lên dữ tợn hơn, gân xanh trên cán nổi ngoằn ngoèo, tỏa nhiệt mà đặt trên cửa huyệt non mềm.
Chỉ hơi động một chút, cây gậy thịt khủng bố này đã bị cửa huyệt được đầu lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mềm xốp nuốt trọn.