Môi sưng lên, vừa hồng lại vừa xinh đẹp, như bị một con chó lớn liếʍ láp.
Chờ đến khi Ngôn Úc tỉnh táo sau màn hôn môi thì đã ở trong phòng Thịnh Cẩm, thậm chí bởi vì quá kích động, ngay cả cửa Thịnh Cẩm cũng quên đóng.
Cổ tay trắng nõn mảnh khảnh bị một bàn tay to nắm lấy, chất lỏng dính nhớp chậm rãi chảy xuống từ khoé môi Ngôn Úc.
Người đẹp nước mắt lưng tròng chỉ biết ngẩng cổ lên một cách yếu ớt, bị động thừa nhận những nụ hôn dày đặc từ gã chủ nhà xấu xa.
“Đừng, đừng mà……”
Ngôn Úc cau mày, nhẹ giọng kháng nghị, thậm chí cậu cũng không biết vì sao mình lại ở trong phòng Thịnh Cẩm.
Toàn bộ quá trình đều mơ mơ màng màng, như một con thỏ trắng ngây thơ bị sói xám dụ dỗ về hang.
Môi bị Thịnh Cẩm cắn đau, nói chuyện cũng cảm thấy đau, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nổi lên một tầng hơi nước: “Thịnh Cẩm…… Anh, anh thả tôi xuống được không?”
Ngôn Úc quơ quơ hai chân treo trên không, nhẹ giọng chịu thua, cậu cảm thấy nếu lúc này không trốn, điều xảy ra tiếp theo chắc chắn sẽ rất khủng bố.
“Không được.”
Hơi thở nặng nề và nóng bỏng của Thịnh Cẩm phả lên làn da trắng nõn của Ngôn Úc, bàn tay thô ráp sờ soạng eo thon, từ từ hướng lên trên.
Ngứa, ngứa quá……
Ngôn Úc nhịn không được mà vặn vẹo thắt lưng, muốn trốn, nhưng dù gọi thế nào thì hệ thống tiên sinh cũng chẳng hồi đáp, tiếng khóc dần trở nên yếu ớt.
Cậu như bị vứt bỏ vậy.
Nước mắt nhỏ tí tách, chóp mũi Ngôn Úc ửng hồng, hai chân trắng nõn vô lực đá nhẹ lên đùi Thịnh Cẩm: “Anh thả tôi xuống đi, xin anh……” Cậu khóc nức nở, thử mọi cách rồi nhưng vẫn không trốn được.
Thịnh Cẩm mổ nhẹ lên cánh môi mềm mại của Ngôn Úc, ngậm ở trong miệng, thong thả nhấm nháp, mỗi chỗ trên người tiểu mỹ nhân đều vừa thơm vừa mềm.
“Đây là uy hϊếp ư? Là ai đồng ý sẽ cùng tôi ở bên nhau?”
Ngôn Úc không nhớ được những chuyện này, nhưng trong lòng mơ hồ vẫn có chút ấn tượng, lông mi ướŧ áŧ lộ vẻ ngây thơ: “Tôi có thể đổi ý được không, anh chủ nhà.” Ngữ điệu ẩn chứa sự sợ hãi khó giấu.
Thịnh Cẩm buông lỏng sự kìm kẹp trên tay Ngôn Úc, đè cậu ở trên giường, đôi tay mò mẫm dọc theo làn da trắng như sứ, một đường sờ thằng đến hai đầu nhũ hồng phấn nhú lên.
Chỉ mới chạm nhẹ một cái, Ngôn Úc đã không tự chủ được mà bắt đầu thở dốc.
Vừa duyên dáng, lại vừa quyến rũ.
“Đổi ý cái gì? Hả? Tiểu mỹ nhân?”
Thịnh Cẩm chưa bao giờ quan hệ tìиɧ ɖu͙©, theo lý mà nói thì đây là lần đầu tiên, không thể thuần thục như vậy, nhưng ai bảo vì người dưới thân, vì muốn ăn tốt đóa hoa xinh đẹp, lại ngây thơ này vào bụng, hắn đã dụng công học tập cả đêm chứ.
Nhạy cảm giống y như hắn tưởng tượng vậy.
Dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Thịnh Cẩm, cơ thể Ngôn Úc dần chuyển sang màu hồng, da thịt mỏng manh liên tục bị Thịnh Cẩm xoa bóp, cậu há miệng, hô hấp bắt đầu dồn dập.
“Ha……”
Chuyện gì đang xảy ra, vì sao lại khó chịu như vậy……
Quần áo rộng rãi trên người tiểu mỹ nhân sớm đã bị Thịnh Cẩm cởi xuống, da thịt trắng đến lóa mắt, hai chân ngượng ngùng xoắn lại với nhau, cọ xát tắm ga giường sẫm màu dưới thân.
“Chết tiệt!”
Thịnh Cẩm khẽ quát, phía dưới phồng lên trông thấy, gậy thịt dữ tợn bị chủ nhân thả ra, đáp thẳng lên khuôn mặt nhu nhược, đáng thương của Ngôn Úc, ác liệt chọc vào cái lỗ mềm nào đó.
Mùi vị nam tính nồng nặc xộc tới khiến Ngôn Úc phải nhăn mũi lại.
Đôi tay tinh xảo chắn ở trước đầu khấc to lớn, hy vọng có thể đẩy nó ra: “Đừng mà……”
Lại làm nũng. Thịnh Cẩm thầm nghĩ.
Vừa vặn, cây dươиɠ ѵậŧ thô dài kia đột nhiên hưng phấn rồi phun ra chất nhầy hôi tanh, dính vào lòng bàn tay trắng mềm của Ngôn Úc.
“Thịnh Cẩm……”
Ngôn Úc khóc: “Anh, anh lấy nó ra đi……”
Tiểu mỹ nhân chưa từng nhìn thấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của giống đực khác, mặt đỏ tai hồng, run rẩy nói muốn Thịnh Cẩm lấy nó đi.
Nhưng làm sao mà rút lại được.
Giờ phút này, hô hấp Thịnh Cẩm cực kỳ nặng nề.
“Vì sao phải lấy ra? Cậu không thích à?” Dươиɠ ѵậŧ đáng sợ vuốt ve môi Ngôn Úc.
Chất lỏng đăng đắng, mặn chát chảy vào miệng từ đôi môi hồng nhuận.
Hoa huyệt Ngôn Úc run rẩy phun ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, thịt huyệt mấp máy đói khát, âʍ ѵậŧ non nớt nhếch lên, rút rè mà ướŧ áŧ.
Kế tiếp là cơn ngứa làm Ngôn Úc chịu không nổi, hoa huyệt dưới thân bị dịch nhầy bao phủ lấp lánh ánh nước, hận không thể lập tức ăn cây dươиɠ ѵậŧ trước mắt vào sâu bên trong.
Tại sao lại như vậy……