Mỹ Nhân Kiều Mềm Ngày Ngày Được Tưới

[TG1] Chương 4.1: Ŧɦủ ᗪâʍ Ướt̠ Át̠, ghi âm lại âm thanh Ꮢêи Ꮢỉ gửi đi (H nhẹ)

Ánh mắt Ngôn Úc rời khỏi màn hình, hơi nước đáy mắt thoáng hiện lên, không phải vì muốn khóc, mà là do dịch thủy đang dần dần chảy ra từ miệng hoa huyệt dưới thân kia.

Giọng nói khó chịu lại khàn khàn của người lạ trên điện thoại lớn hơn bao giờ hết.

Tiểu xinh đẹp thẹn thùng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đỏ bừng lên, cúi đầu xuống, giống như mình đã làm sai chuyện gì đó. Nhưng lại không biết rằng, trong phòng có vô số nơi gắn camera mà cậu không biết đến, chúng tận tâm tận lực vì chủ nhân đằng sau mà ghi lại hết mọi nhất cử nhất động của Ngôn Úc.

‘Giống như một tên biếи ŧɦái.’ người đang theo dõi phía sau camera thầm nghĩ, nhưng hắn không chịu nổi.

Điện thoại ‘tinh ting’ một tiếng—---

Bà xã xinh đẹp: Cái đó…… xin hỏi anh có yêu cầu gì không?

Tên biếи ŧɦái nào đó cầm lấy điện thoại, cười ha hả, dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa lo lắng của Ngôn Úc qua dòng tin nhắn ngắn ngủi này.

Vợ Úc Úc xinh đẹp của chồng: không có.

Rất hờ hững lạ thường, nhưng nếu xem nhẹ tin nhắn này thì đó chỉ là lời nói trong giây lát.

Ngôn Úc vô cùng khẩn trương cầm điện thoại, cậu không thể thở nổi…… nhưng cậu rất cần tiền.

Những người trên trang web tìm kiếm vấn đề nói cho cậu biết rằng, nếu không biết thì có thể thử một cách nào đó để bản thân tự trải nghiệm, ví dụ như: tự an ủi.

[Hệ thống……] Ngôn Úc cảm thấy bồn chồn trong lòng, [Tôi, tôi phải dùng cách này sao?]

Hệ thống hiếm khi có tâm trạng phập phồng, nhưng lại che giấu vô cùng tốt: [Anh cảm thấy thế nào?]

[.........]

Ngôn Úc không trả lời, nhưng kết luận thì đã có.

Cậu leo lên giường, như đang nghĩ tới điều gì đó, dùng chăn che đi nửa thân dưới của mình, vành mắt đỏ hoe, đầu ngón tay run rẩy thò vào trong chăn.

Một giây sau, giọng mũi của Ngôn Úc phát ra nặng nề.

Cậu tưởng rằng lấy chăn che lên chính mình, hệ thống sẽ không nhìn thấy được, nhưng trong mắt hệ thống thì những thứ như này hầu như không tồn tại.

‘Ngu ngốc.’ hệ thống lạnh lùng nghĩ.

Ngôn Úc cũng không biết rốt cuộc mình nên làm gì bây giờ, đầu ngón tay mềm mại đang vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, lần đầu tiên cậu ở trong tình cảnh không có người mà tự an ủi mình.

Nước mắt từ trong khóe mắt chảy xuống, tiếng thở dốc nhỏ bị đè nén trong miệng như có như không, tiểu xinh đẹp tự an ủi đến ngay cả chóp mũi cũng hồng lên.

“A~ tuyệt, thật khó chịu……”

Dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ hoa huyệt càng ngày càng nhiều, Ngôn Úc rõ ràng có thể cảm nhận được qυầи ɭóŧ của mình đang dần ẩm ướt.

Ngón tay thoáng dừng lại, xem qua thấy dươиɠ ѵậŧ đang dần căng cứng dựng thẳng đứng, mà cẩn thận thăm dò cái miệng hoa huyệt kia.

Âm môi trắng như tuyết bao lấy hòn le non hồng và thịt mềm bên trong, dịch thủy trong suốt dính trên đầu ngón tay ngày càng nhiều.

Ngôn Úc khẽ rên một tiếng, ngón tay ngập trong dịch thủy đầy ẩm ướt dâʍ đãиɠ.

Môi hé mở, tiếng thở dốc trong miệng cậu càng ngày càng dồn dập.

Sung sướиɠ, không chịu nổi.

[Hệ thống à…… anh, anh có thể nhắm mắt lại không? Tôi a~] toàn thân Ngôn Úc đỏ bừng, giọng nói vừa nhẹ vừa da^ʍ [Tôi, tôi sợ……] nói không rõ được.

Hệ thống im lặng, không trả lời.

Đầu ngón tay chạm vào nhục huyệt mềm mại nhiều nước, mò mẫm ở cửa hoa huyệt, kɧoáı ©ảʍ cực lớn được thể hiện trọn vẹn trong tiếng rêи ɾỉ khe khẽ của Ngôn Úc.

[Có thể, có thể không?] thân thể Ngôn Úc run lên, cầm lấy điện thoại bên cạnh nhấn nút thu âm.

Đồng thời, đầu ngón tay xoa nắn ở dưới thân vẫn còn bị huyệt thịt mυ'ŧ lấy, có chút e sợ, dùng sức xoa xoa hòn le phía trên cửa huyệt dường như có thể mang đến kɧoáı ©ảʍ tột độ cho cậu.

“A a~! Tuyệt, lạ quá……” Câu nói quá đỗi xinh đẹp, dâʍ đãиɠ.

Làn da như bị vô số ngón tay cào nhẹ cùng lúc, cảm giác ngứa ngáy khó chịu in sâu vào trong tâm trí.

Đối với cái gọi là tiếng thở dốc, Ngôn Úc chỉ có thể cắn chặt môi, đè nén giọng mũi và tiếng nức nở khó kiềm lại đã được điện thoại ghi lại hết.

Dâʍ ɖị©ɧ trong hoa huyệt dưới thân chảy ra điên cuồng, tiểu huyệt ham muốn co rút lại, tiểu xinh đẹp vốn luôn thích khóc lại càng khóc dữ dội hơn.

Nước mắt chảy xuống từng giọt, người bên ngoài nhìn thấy qua camera cảm thấy xót xa, và đồng thời cũng không nhịn được muốn hung hăng xuyên xỏ, khiến cậu khóc to hơn.

[Được rồi. Thời gian vậy là đủ rồi.]

Hệ thống vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng vào lúc Ngôn Úc sắp bị du͙© vọиɠ quấn lấy.

[Ừ......] Vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Hai mắt Ngôn Úc đỏ hoe, mí mắt trắng nõn hơi sưng lên, trông giống như một con búp bê tinh xảo đã bị chơi đến hỏng.

Rút cái tay kia ra khỏi chăn, Ngôn Úc nhìn dịch thể trong suốt của mình đang dính trên ngón tay, đỏ mặt vội vàng lau đi.

Thật sự không biết có một tên biếи ŧɦái nào đó đang thở dốc ở trước màn hình bên kia, rất muốn trực tiếp xuất hiện trước mặt cậu bú ɭϊếʍ.