Trần Cảnh Thâm mặc một chiếc áo hoodie trắng rộng thùng thình cùng quần dài màu đen, đơn giản và thoải mái.
Đây là lần đầu tiên Dụ Phồn thấy Trần Cảnh Thâm mặc quần áo khác ngoài đồng phục.
Vừa mắt hơn khi ở trong trường một chút.
Con chó vẫn bám lên đùi Dụ Phồn với cái đuôi vẫy tít, xem chừng không hề có ý muốn chạy.
Vì vậy Dụ Phồn đứng yên không nhúc nhích, ngậm điếu thuốc hỏi nghe không rõ: “Sao cậu lại ở đây?”
“Dắt chó đi dạo.”
Dụ Phồn nhìn qua con đường chật hẹp cùng người người đi quanh: “Dắt đi dạo ở đây?”
“Vốn là ở công viên gần đây.” Trần Cảnh Thâm như nhớ ra gì đó, trên khuôn mặt than xuất hiện vẻ khó kể hết thành lời, “Sau đó bị nó kéo tới đây.”
“…”
Dụ Phồn nghĩ tới công viên gần khu này nhất.
Ghê thật, bị chó kéo chạy suốt chặng 3000 met?
Con chó Dobermann trông rất hung hãn, mặc dù đeo rọ mõm và bị buộc lại bằng dây, vẫn có người đi đường bị nó dọa sợ.
Con chó chạy quanh chân Dụ Phồn vài vòng, vì bị rọ mõm hạn chế nên nó chỉ có thể phát ra tiếng gầm gừ trầm nặng khe khẽ như lời cảnh cáo trước khi tóm gọn con mồi.
Một cậu bé đi ngang qua, chạm mắt với con chó, em lập tức òa khóc vì sợ hãi.
“Ui ui ui, bé cưng không khóc nào.” Người mẹ bên cạnh lập tức bế em lên dỗ dành, sau đó liếc mắt nhìn Dụ Phồn, thì thầm trách cứ, “Ai lại dắt chó đi dạo ở chỗ này, người gì không biết nữa!”
Dụ Phồn: “…”
Cậu bực bội nhíu mày, nhét điếu thuốc chưa châm lửa lại vào hộp.
“Đưa dây cho tôi.”
Trần Cảnh Thâm chuyển giao dây cho cậu, Dụ Phồn luồn tay vào tay cầm, chỉ trong một giây chớp nhoáng, mu bàn tay hai người dán vào nhau lành lạnh.
“Vô dụng mà nuôi giống chó cỡ lớn làm cái gì.” Dụ Phồn dắt chó, không quay đầu lại mà ném một câu, “Theo sát.”
Trần Cảnh Thâm: “Ừm.”
Đi được vài bước, con chó phát hiện ra đầu kia của dây đã thay sang người khác giữ, nó tò mò quay đầu lại nhìn chủ nhân của mình.
Trần Cảnh Thâm cụp mi mắt, hất hất ngón tay với nó.
Gâu gâu lập tức “ư ử” hai tiếng, vẫy đuôi tiếp tục ngoan ngoãn đi về phía trước.
Dọc con phố toàn là hàng ăn vặt, càng về đêm muộn càng đông người hơn.
Dụ Phồn đi sát đường nhất, cố gắng tránh người khác, con chó cũng không sủa loạn mà đi ven lề đường rất nghe lời.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Người phía sau hỏi.
Dụ Phồn: “Đi ra ngoài.”
Dắt chó đi dạo trong phố ăn vặt, rõ ràng không phù hợp chút nào.
Một lúc lâu sau, người phía sau lại hỏi tiếp: “Cậu ăn tối chưa?”
Dụ Phồn chẳng thèm để ý đến hắn.
Trần Cảnh Thâm: “Tôi vẫn chưa ăn.”
“Thì nhịn đói.”
“Nó cũng chưa ăn.”
Con chó dừng lại như thể nghe hiểu tiếng người: “Gâu ~”
Dụ Phồn: “…”
Trần Cảnh Thâm chọn một tiệm mì ngẫu nhiên bên đường, sợ chó dọa đến người khác, hắn vào trong tiệm mua đóng gói mang về.
Dụ Phồn nắm dây, một người một chó đứng gác ngoài cửa, hoạt động kinh doanh của cửa hàng giảm mạnh trong suốt mười phút này.
Không bao lâu sau, Trần Cảnh Thâm bước ra, hai tay xách một đống túi đựng.
Dụ Phồn nhìn thoáng qua, cảm thấy có khi người kia muốn tổ chức cho con chó này một bàn ăn Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán.(*)
(*) Mãn Hán Toàn Tịch: Một đại tiệc lớn kéo dài 3 ngày kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Dụ Phồn đưa bọn họ tới hồ nhân tạo gần đó.
Trên bờ hồ nhân tạo có rất nhiều ghế dài, Dụ Phồn ngồi xuống một băng ghế ngẫu nhiên, lười nhác đánh giá con chó trước mặt.
Trần Cảnh Thâm ngồi xuống cạnh cậu, con chó lập tức quay đầu sán lại gần chân Trần Cảnh Thâm.
Con chó trông y như đúc ảnh chụp, được chăm rất kĩ. Đôi tai nó dài dựng đứng lên, khi yên tĩnh ngồi, từ người toát lên khí chất quý tộc vốn có.
Dụ Phồn mải nhìn chằm chằm đầy say sưa, người bên cạnh bỗng đưa tới một túi nilon.
“Thừa một hộp mì.” Trần Cảnh Thâm nói, “Cửa hàng kia mua một tặng một.”
Dụ Phồn không nhìn lấy một lần: “Không ăn…”
Ục.
Bụng cậu réo cồn cào.
Dụ Phồn: “.”
Nửa phút sau, Dụ Phồn mở nắp hộp nhựa ra.
Mùi thức ăn thoang thoảng, con chó lập tức bồn chồn, đứng dậy gầm gừ hai tiếng.
Trần Cảnh Thâm vươn tay nhẹ nhàng xoa người nó: “Đừng sủa.”
Ngón tay Trần Cảnh Thâm thon dài trắng nõn, rõ ràng từng khớp xương, khi dồn sức có thể nhìn thấy mạch máu hơi hằn lên. Bàn tay hắn to rộng, dù là xoay bút hay huấn luyện chó đều mang cảm giác biếng nhác khoan thai.
Bàn tay dịch từ cổ con chó lên trên, cuối cùng dừng trên chiếc rọ mõm kim loại.
Trần Cảnh Thâm nhìn cậu: “Không ngại chứ?”
Dụ Phồn sực tỉnh, lắc đầu.
Trần Cảnh Thâm vừa tháo rọ mõm, con chó lập tức há miệng sủa một tiếng “Gâu” vang dội.
“Không sủa, sủa thì lại đeo lên.” Trần Cảnh Thâm vỗ nhẹ lên mặt con chó, sau đó nói, “Nó không cắn đâu, đeo cái này lên chỉ để cho người đi đường yên tâm thôi.”
“Ừ.” Dụ Phồn vắt chéo chân, thuận miệng hỏi, “Nó tên là gì?”
“Phồn Phồn.”
“?”
Phồn Phồn nghe thấy tên mình, nhưng vì không dám sủa thành tiếng, nó chỉ có thể loanh quanh dưới chân Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn bưng hộp mì, quay đầu sang: “Phồn trong gì?”
Trần Cảnh Thâm trầm mặc: “Phồn trong Phồn hoa tự cẩm (Trăm hoa đua nở).”
“…”
Đặt tên cho thú cưng bằng từ láy là chuyện hết sức bình thường. Chữ Phồn chỉ hiếm chứ không phải hoàn toàn không có ai sử dụng.
Nếu là người khác, chắc chắn Dụ Phồn sẽ không nghĩ gì nhiều.
Nhưng giờ phút này, cậu lại cảm thấy dường như cái tên ấy hơi động chạm đến mình ——
Trần Cảnh Thâm nhìn khuôn mặt Dụ Phồn viết mồn một dòng chữ Cậu – là – biến – thái – à, ngẫm nghĩ vài giây.
“Nó được đưa tới từ năm tôi học tiểu học, lấy tên này từ khi đó.” Trần Cảnh Thâm giữ lấy chiếc vòng trên cổ con chó, gọi bằng giọng đều đều: “Phồn Phồn, lại đây.”
Dụ Phồn: “.”
Ngón tay Trần Cảnh Thâm rút ra chiếc thẻ tên cho chó đeo trên cổ Phồn Phồn.
Dụ Phồn nheo mắt đọc.
Mặt trước của thẻ tên ghi số điện thoại Trần Cảnh Thâm.
Mặt sau khắc một dòng chữ: [Phồn Phồn, 2011.12.29]
“…”
Được rồi.
Dụ Phồn không vui cúi đầu ăn mì.
Con chó không được ăn, cứ vờn quanh chân. Trần Cảnh Thâm một tay giữ lấy vòng cổ của nó, một tay lục trong tìm trong túi phút chốc.
Sau đó lấy ra một quả trứng luộc nước trà.
Dụ Phồn trơ mắt nhìn hắn bóc vỏ trứng, bẻ đôi quả trứng ra, nhét lòng trắng trứng vào trong miệng, đến khi chỉ còn mỗi lòng đỏ trứng mới đến lượt Phồn —— Con chó kia.
Dụ Phồn: “Cậu chỉ mua cho nó mỗi một quả trứng?”
“Ừ.” Trần Cảnh Thâm nói, “Không thể cho nó ăn quá no, nếu không sẽ không giữ được.”
“…”
Cậu đúng là cái đồ vô dụng một cách chính đáng.
Trăng lạnh đã treo cao. Ngồi bên hồ đôi lúc lại có cơn gió thổi qua, thoải mái và dễ chịu.
Lấp đầy cái bụng bằng một hộp mì, thần kinh căng thẳng cả đêm của Dụ Phồn được cơn gió này xoa dịu.
Tự nhiên cậu hơi muốn hút thuốc.
Dụ Phồn cố kìm nén, bả vai thả lỏng xuống, lười biếng mở miệng: “Tôi thấy nó cũng đâu có khó dắt, cậu làm sao lại để nó kéo chạy suốt một chặng thế?”
“Lúc nổi điên lên không giữ được.” Trần Cảnh Thâm nói, “Nhưng ngày thường thì rất ngoan.”
Như thể biết được hai người đang nói về mình, Phồn Phồn giơ hai chân trước hòng dẫm lên đùi Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm duỗi chân ra cho nó nghịch, bàn tay rất tự nhiên vuốt ve thân mình nó, còn gập ngón tay gãi gãi mấy cái.
Ting.
Âm thanh thông báo điện thoại vang lên giòn tan gọi hồn Dụ Phồn về.
Mẹ nó.
Trong đêm đen, Dụ Phồn vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt mình, luống cuống mở điện thoại lên.
[Vương Lộ An: Học tập gian lao đã kết thúc, tao quyết định sẽ thư giãn một chút. Thế nên là, có anh em nào làm ván game không?]
[Vương Lộ An: @– Sao lại offline rồi, không chơi nữa à?]
Lúc này Dụ Phồn mới bừng tỉnh.
Đã ăn xong rồi, cậu còn ngồi đây với Trần Cảnh Thâm làm gì?
“Tôi về đây.” Dụ Phồn đứng dậy, “Cậu tự dắt nó về được chứ?”
“Được.”
Dụ Phồn xoay người: “Vậy ——”
“Khoan đã.”
“Vữa nãy tôi thấy ở ngã rẽ có một hiệu sách, đang muốn vào đó mua vài quyển sách phụ đạo.” Trần Cảnh Thâm một tay dắt chó, tay còn lại níu góc áo Dụ Phồn, “Có thể trông nom nó giúp tôi thêm năm phút nữa được không?”
Ngoài cửa hiệu sách lại xuất hiện một người một chó.
Dụ Phồn đứng đợi một lúc, liếc mắt xuống đối diện với con chó.
Hồi lâu sau, cậu ngồi xổm xuống, nói với con chó: “Sau này mày tên là Thâm Thâm.”
Phồn Phồn: “…”
Dụ Phồn: “Thâm Thâm.”
Phồn Phồn: “…”
Dụ Phồn nhíu mày: “Có trả lời không?”
Phồn Phồn: “…”
Dụ Phồn cảm thấy mình bị điên rồi mới đứng đây sửa tên cho một con chó.
Cậu đứng dậy, lấy điện thoại trả lời tin nhắn khi nãy của Vương Lộ An.
Con chó ngoan ngoãn ngồi dưới chân cậu, đôi mắt đen nhánh láo liên nhìn người đi đường với vẻ tò mò.
Rất lâu sau, cửa hiệu sách bị đẩy ra, chuông gió leng keng trong không trung.
“Phồn Phồn.”
Dụ Phồn theo bản năng quay đầu lại —— Cùng với con chó bên cạnh cậu.
Trần Cảnh Thâm vốn đang nhìn con chó, cảm nhận được ánh mắt của người còn lại, hắn liếc sang phía cậu.
Dụ Phồn: “…”
Cậu quay đầu làm đéo gì???
“Gâu gâu gâu ~ Gâu gâu gâu!” Con chó vui vẻ đáp lại Trần Cảnh Thâm một tràng liên hồi qua chiếc rọ mõm.
Trần Cảnh Thâm đi tới, đang định nói gì đó thì thấy đối phương nặng mặt đưa tay cầm qua.
“Dắt con chó của cậu đi.” Giọng điệu nghe còn tệ hơn cả sắc mặt.
Trần Cảnh Thâm đáp ừm một tiếng. Hắn nhận lấy tay cầm, sau đó đưa một túi nilon khá nặng khác vào trong tay cậu.
“Thù lao tối nay.” Trần Cảnh Thâm nói.
Dụ Phồn nhìn quyển sách [Chim yếu cần bay trước 2017], trong lòng thầm nhủ không có gì, đêm nay tôi sẽ tiễn cả cậu lẫn con chó của cậu đi.