Giang Viễn phân hóa thành một Alpha. Những người phân hóa đều sẽ phát sốt. Lúc ấy anh đang đứng trước mặt Bùi Minh Ưu, đột nhiên gục đầu ngã quỵ xuống khiến Bùi Minh Ưu sợ chết khϊếp vội vàng gọi một người bạn khác là Cù Tinh Dương đưa Giang Viễn đi phòng y tế. Vậy nhưng khi biết Giang Viễn phân hóa thành Alpha thì cậu lại khôi phục tình trạng “cái mũi không phải là mũi, đôi mắt không phải đôi mắt” với Giang Viễn.
Sau khi biến thành Alpha, khí chất của Giang Viễn cũng càng trở nên xuất sắc hơn, chiều cao 1m85 của anh đã tăng lên thành 1m9, lấy chiều cao 1m78 của Bùi Minh Ưu khi đứng bên cạnh anh trở nên thực sự nhỏ xinh. Từ đấy chiều cao thành một điều Bùi Minh Ưu không muốn nhắc tới.
Giang Viễn không nói chuyện, xoay người sang chỗ khác không nhìn Bùi Minh Ưu nữa. Động tác thu dọn của anh nhanh hơn trước. Bùi Minh Ưu thấy vậy thì không vui lắm.
“Anh làm gì vậy, tôi chỉ đùa với anh chút thôi mà. Thôi thôi, anh muốn uống thì uống đi, cho anh đó được chưa?”
Nói, cậu nhét lọ nước có ga và tay Giang Viễn, nhấp miệng ra ngoài ban công.
Giang Viễn nhìn lọ nước trong tay, yên lặng thở dài một tiếng. Nếu Bùi Minh Ưu nhìn kỹ anh hơn sẽ phát hiện phía dưới quần rộng thùng thình kia đã có một túp lều nhô lên trên.
Mấy động tác vừa rồi khiến du͙© vọиɠ mà anh cưỡng chế bao lâu nay quay cuồng bốc lên, suýt chút nữa khiến Bùi Minh Ưu phát hiện ra. Giang Viễn đóng mắt, để bản thân bình tĩnh lại.
Tuyệt đối không thể để Bùi Minh Ưu phát hiện ra tình cảm của mình đã là chuyện quan trọng nhất trong lòng Giang Viễn.
Bùi Minh Ưu lấy quần áo của mình vào, khi trở về đã không thấy bóng dáng của Giang Viễn. Cậu nhìn thấy lọ nước ga vẫn đặt trên bàn tự nhiên buồn bực.
Chỉ là cướp một lọ nước của anh thôi mà, cũng không phải không cho anh uống.
Bùi Minh Ưu ném lọ nước ga vô tội vào thùng rác trống không. Có lẽ lúc ra ngoài Giang Viễn đã mang cả túi rác đi đổ. Cậu lấy di động lạch cạch gõ tin nhắn cho Cù Tinh Dương để than mấy chuyện của Giang Viễn, còn miêu tả kỹ càng từng biểu tình và động tác của anh.
Lúc nghe thấy thông báo tiếng 99+ tin nhắn thì Cù Tinh Dương nhìn thoáng qua di động, không ngoài dự đoán, tin này là của bài tập về nhà hằng ngày của Bùi Minh Ưu: phê phán Giang Viễn một cách đa dạng. Cậu ta bó tay nhanh chóng nhìn lướt qua từng tin, nhắn một câu quen thuộc: Ôm ôm Bùi Tiểu Ưu, tên đại ma vương Giang Viễn quá xấu xa rồi!
Kỳ thực là người đứng xem, Cù Tinh Dương cảm thấy những ân oán giữa hai người kia hoàn toàn có thể dùng một câu để miêu tả: “người muốn cho kẻ muốn nhận”. Nói thật tuy cậu ta càng thân thiết với Bùi Minh Ưu hơn, nhưng Cù Tinh Dương cảm thấy cách Bùi Minh Ưu đối xử với Giang Viễn có những lúc khiến người khác... không thể chấp nhận nổi. Vậy nhưng Giang Viễn lại vẫn nuông chiều cậu. Đến cả người tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh như Cù Tinh Dương cũng không thể hiểu nổi hai người này.
Nhận được sự hồi đáp đúng ý mình, tinh thần của Bùi Minh Ưu dâng lên, bắt đầu liệt kê tất cả những lỗi lầm của Giang Viễn vào cuối tuần này với Cù Tinh Dương, một hai ba... Trong đó thậm chí có cả việc lúc giúp cậu mua trà sữa quên bỏ thêm đậu đỏ.
Khóe mắt của Cù Tinh Dương giật giật vài cái, chân thành thực lòng nhắn một tin: Mỗi ngày cậu đều nhắc đến Giang Viễn hơn tám trăm lần, người không biết còn nghĩ rằng cậu thích anh ta đấy.
Sau khi đọc được tin Bùi Minh Ưu lập tức dựng lông: Ai thích anh ta! Cù Tinh Dương! Có thể ăn cơm thiu, nhưng không thể nói linh tinh như vậy!
Người ở trong hiện thực lại không tự chủ được nhớ đến dáng vẻ của Giang Viễn hơi rũ mi nhìn cậu. Đôi mắt luôn trầm tĩnh thâm thúy mang theo rất nhiều cảm xúc khó hiểu nhìn cậu. Lúc này trên mặt cậu cũng hiện ra một lớp ửng hồng mỏng chính bản thân cũng chưa phát hiện ra.
Cù Tinh Dương: Cậu cứ tìm kiếm hai từ “Giang Viễn” trong lịch sử trò chuyện của hai đứa mình mà xem, không phải bốn chữ số thì phải hơn trăm tám chục câu có liên quan đến nó.
Cù Tinh Dương: Từ khi chúng ta vài hai đại học khác nhau, chủ đề của mình với cậu chỉ có Giang Viễn à? Bùi Tiểu Ưu, cậu làm mình thất vọng quá T_T.
Bùi Minh Ưu: [ Chậm đã cậu nghe tớ bao biện.jpg]
Nội tâm của Bùi Minh Ưu hơi áy náy. Lúc nghỉ hè Giang Viễn chọn học hai bằng song song, đi học ở trường. Cậu muốn cạnh tranh với Giang Viễn, quay lại bảo mẹ đưa mình đi trại hè tiếng Anh, Cù Tinh Dương gọi cậu n lần cũng không thể gọi cậu ra.
Xác thực sau khi lên đại học, cậu ít khi đi cùng nhóm bạn “tồi” Cù Tinh Dương. Bùi Minh Ưu vội nhắn tin bằng giọng nói qua:
“Được rồi được rồi, mình biết sai rồi. Quốc khánh tụ tập nhé? Tiểu Tinh Tinh Tinh ngài đại nhân có đại lượng, tha thứ cho mình lần này đi.”
Ngay sau đó tin nhắn giọng nó đầy phẫn nộ của Cù Tinh Dương cũng gửi qua.
“Đừng ghê tởm mình Bùi Tiểu Ưu! Cậu có tin là mình sẽ thông báo cho mọi chốn tên cún cơm của cậu không hả! Để cho người khác biết một đứa con trai có tên cún cơm là Bối Bối!”
Sau khi Bùi Minh Ưu và Cù Tinh Dương thương tổn lẫn nhau xong, lại lập kế hoạch happy cho kỳ nghỉ, tâm tình cũng khá hơn trước, cúi đầu nhìn lọ nước ga trong thùng rác, lại nhặt nó lên.
“Hừ, thôi, Giang Viễn đáng ghét, nhưng nước ga có tội tình gì.” Bùi Minh Ưu đặt nước có ga lên bàn mình, lấy một lọ mới bỏ lên bàn Giang Viễn, lẩm bẩm.
“Bảo cho anh là cho anh, tôi cũng đâu keo kiệt thế.”