Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi

Chương 42: Sắp Cưới Vợ

“Không giống nhau như thế nào?” Tâm tình Lâm Diệu Đường hơi hơi nảy lên một chút, nhưng nỗ lực trấn định tỏ ra bản thân không có khẩn trương như vậy.

“Chính là mấy cô gái đó đều tương đối thích những kẻ trông như gà ốm vậy, da trắng gầy gò còn đeo mắt kính, cả ngày chỉ niệm đi niệm lại vài câu thơ.” Lời nói Lâm Diệu Quốc tràn đầy khinh thường.

Không biết có phải đầu óc của mấy cô gái kia chứa đầy nước hay không, mất tên mặt trắng kia có gì mà giỏi chứ, tay không thể xách, vai không thể gánh.

“Nghe mẹ cậu nói, có người giới thiệu đối tượng cho cậu, thế nào rồi?” Lâm Diệu Đường nhíu mày hỏi.

“Không thế nào cả, em cũng sẽ không xem, để chị cả giúp em xem, em thấy chị cả giống như không nhìn trúng cô gái kia.” Lâm Diệu Quốc gãi gãi đầu.

“Chủ yếu là cậu có nhìn trúng không?” Lâm Diệu Đường trừng mắt nhìn Lâm Diệu Quốc một cái. Bây giờ người cưới vợ là hắn chứ không phải cưới cho người khác, người khác nhìn trúng hay không nhìn trúng có tác dụng gì đâu.

“Cô gái kia có yêu cầu quá cao, em cũng không có bản lĩnh gì, sợ không chăm sóc nổi.” Lâm Diệu Quốc vẫn là tương đối thích cô gái ở nông thôn, giản dị không nhiều chuyện loanh quanh lòng vòng như vậy, cô gái kia vừa thấy liền biết không phải người biết sinh hoạt gia đình, về sau sợ là cũng không thể hầu hạ cha mẹ của mình.

“Thế thì xong đời luôn!” Lâm Diệu Đường trả lời Lâm Diệu Quốc ngay lập tức, lại đi làm việc.

“Anh Đường, sao anh vẫn còn làm việc hăng hái vậy, anh không phải nói kiếm ăn dựa vào làm nông thì không thể kéo dài sao?” Lâm Diệu Quốc thấy Lâm Diệu Đường dốc sức như thế còn có chút không thích ứng.

“Cậu xem chị dâu cậu làm việc như thế kia, nếu tôi không làm gì đó, đến thời điểm phân lương thực hai tháng này liền 25 cân lương thực đều không phân đến cô ấy, lương thực cứu tế cũng phải chờ thời điểm ăn tết đến, có thể chia cho cô ấy được bao nhiêu.” Lâm Diệu Đường ngậm trong miệng một cây cỏ đuôi chó, không nghiêm túc mà trả lời.

Nói chung đến lúc đó không thể lấy lương thực từ chỗ ba mẹ tiếp tế cho vợ của mình được, thế thì cũng chẳng ra làm sao. Ngày đó lời nói của người lớn cũng đúng, bản thân tuy rằng khinh thường mấy việc như thế này, chính là người khác không nghĩ như vậy, ít nhất cũng phải để A Nhiễm nhìn xem, tự mình chăm sóc cô ấy là không thành vấn đề.

“Anh Đường, vậy anh theo em đi đi, so bắt đầu làm việc đỡ hơn nhiều.” Lâm Diệu Quốc gãi gãi đầu.

“Cậu biến ra chỗ khác chơi, tôi không phải người có thể làm cái này, chịu không nổi kiểu quản thúc như thế. Còn nữa, tuổi tô cũng còn nhỏ đâu, làm sao mà đi được.” Nếu không phải đang ở ruộng, Lâm Diệu Đường rất muốn đá Lâm Diệu Quốc một phát.

Hơn nữa nếu mình đi rồi, giống Lâm Diệu Quốc ba năm mới trở về một hồi, khi đó khả năng đứng ở bên cạnh vợ cũng không đến lượt mình.

“Vậy biết làm sao bây giờ? Anh rể dạy anh quân thể quyền anh còn luyện không?” Lâm Diệu Quốc cào cào đầu.

“Vẫn đang luyện đây.” Lâm Diệu Đường gật gật đầu, trước kia rất không thích luyện, chính là hiện giờ không được, bản thân lập tức phải cưới vợ, lại có con cái, cần phải bảo vệ tốt bọn họ.

“Vậy thì được rồi, anh có thiên phú mà.” Lâm Diệu Quốc gật gật đầu, cũng không hy vọng Lâm Diệu Đường chậm trễ.

Tận đến giữa trưa tan tầm, có người kêu hai người mới đi ra tới, ánh mắt Lâm Diệu Đường trông mong nhìn Tô Thấm Nhiễm bị Lý Đông Mai đỡ đi rồi, không khỏi có chút đỏ mắt, rất là ghen ghét, hận không thể kéo Lý Đông Mai sang một bên để mình qua đó ôm A Nhiễm trở về.

“Anh Đường?” Lâm Diệu Quốc cõng ba lô nghi hoặc nhìn Lâm Diệu Đường trong mắt chứa đầy ai oán.

“Diệu Quốc!” Mấy người Xuyên Tử đầy mặt hưng phấn đi tới.

“Anh Xuyên Tử, Nhị Trụ Tử, Hổ Tử...” Lâm Diệu Quốc vui vẻ cùng mấy người chào hỏi.

“Được rồi, đều về nhà ăn cơm đi thôi.” Lâm Diệu Đường thấy Tô Thấm Nhiễm đã đi khuất rồi, nhổ cỏ đuôi chó trong miệng ra đi về.

“Diệu Quốc, buổi tối đi tìm cậu.” Mấy người thấy vậy cũng không dám trì hoãn tiếp, vội vàng về nhà, cơm nước xong còn phải bắt đầu làm việc nữa, bằng không anh Đường cũng sẽ không buông tha mình.