Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi

Chương 40: Lâm Diệu Quốc Đã Trở Lại

Tô Thấm Nhiễm cười cười chưa nói cái gì, Trương Tú Mai lại đây giúp Tô Thấm Nhiễm treo quần áo lên, sau đó ba người cùng đến phòng bếp ăn cơm sáng. Lại là đối diện nhau cũng không nói gì, mọi người sớm đã bị việc nhà nông nặng nề ép đến nhấc không nổi hứng thú, từ lâu không có hơi sức đâu mà vui chơi. Ăn cơm xong lại đầy mặt mệt mỏi đi ra ngoài, nhóm người Tô Thấm Nhiễm ra tới ngoài ruộng, Lâm Diệu Đường đang khiêng bắp, nhìn đến mọi người lại đây, chỉ có ánh mắt trông mong nhìn thoáng qua, lại quay đầu đi làm việc.

Tô Thấm Nhiễm không có tâm tư đặt ở trên người Lâm Diệu Đường, trước mắt chỉ có đống bắp ngô phảng phất có thể muốn nửa cái mạng của mình. Đồng ruộng không tiếng cười đùa vui vẻ gì, có chăng chỉ là vùi đầu làm việc, xen vào đó sẽ có âm thanh Lâm Đại Sơn thét to thúc giục những người lười biếng. Tô Thấm Nhiễm chỉ cảm thấy hai tay cánh tay cứng đờ giống như cục đá, tóc cũng ẩm ướt dính dính bết vào trên da đầu. Nhưng mà cô không có tâm tình suy nghĩ mấy việc này, cả người liền giống như một cái công cụ máy móc, lấy bắp ngô, bẻ bắp, lột vỏ, tách rời hạt ngô.

Đột nhiên ở bên người truyền đến một tiếng la hét vui vẻ, lấy tay áo lau một phen mồ hôi trên trán, giương mắt nhìn qua đi liền thấy một thân màu ôliu thẳng tắp đã đi tới. Tôn Mai ném bắp ngô trong tay xuống, mắt chứa đầy lệ nóng mà chạy qua, còn có rất nhiều xã viên cũng buông việc trong tay, nhiệt tình chào hỏi.

“Diệu Quốc tiểu tử này thế mà cũng trở về rồi.” Vương Thu Lan cũng buông bắp ngô trong tay vui vẻ đi qua. Tô Thấm Nhiễm cũng nhìn sang, chỉ thấy trên đường nhỏ có một người cao tầm 1m85, làn da rám nắng, tấc đầu, bởi vì quá xa cũng thấy không rõ mặt mũi, chính là lại cho người ta một loại cảm giác kiên định như ánh mặt trời. Đối với Lâm Diệu Quốc trẻ tuổi Tô Thấm Nhiễm đã không còn ký ức, trong ấn tượng đều là vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng không giận tự uy, không khỏi cũng có chút tò mò.

Lâm Diệu Đường tự nhiên cũng chú ý tới, giương mắt nhìn qua mọi người, liền nhìn đến nhị thẩm đã bổ nhào vào trong lòng ngực Lâm Diệu Quốc khóc lớn, bốn phía còn vây quanh vài người trong thôn, mà rất nhiều người trên đồng ruộng đều buông công việc trong tay nhìn qua đây, trong mắt tất cả đều là hâm mộ, khâm phục, những ánh mắt này cùng ngày thường nhìn chính mình không giống nhau.

Đối với tình huống này Lâm Diệu Đường cũng không để bụng, theo bản năng nhìn về phía Tô Thấm Nhiễm, nhìn thấy Tô Thấm Nhiễm liền ngốc ngốc như vậy xem Lâm Diệu Quốc, hoàn toàn không giống ánh mặt ngày thường vẫn nhìn chính mình..

Không khỏi trong lòng trào ra một loại cảm giác khó có thể miêu tả, lại không có đi qua, cảm thấy Lâm Diệu Quốc căn bản không xứng để bản thân đi qua lấy lòng hắn, cũng không muốn lấy lòng bất kỳ kẻ nào.

“Mẹ, con cái bất hiếu, lúc này mới trở về.” Lâm Diệu Quốc đỡ Tôn Mai trong hốc mắt cũng có chút hồng, đặc biệt ánh mắt thúc bá xung quanh ấm áp nhiệt tình, càng làm cho Lâm Diệu Quốc tâm tình kích động.

“A Mai, còn không mau mang thằng bé về nhà.” Vương Thu Lan nhìn Lâm Diệu Quốc phảng phất như thay đổi một người tâm tình cũng tương đối kích động, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

“Đúng vậy, phải rồi, phải rồi, Diệu Quốc con chắc là đói bụng rồi, về nhà mẹ nấu cơm cho con nhé!” Tôn Mai xoa xoa nước mắt, lôi kéo cánh tay Lâm Diệu Quốc.

“Mẹ, con không đói bụng, ở trên xe con đã ăn cơm rồi, trước tiên để con giúp mẹ thu hoạch vụ thu.” Lâm Diệu Quốc lộ ra một hàm răng trắng, có vẻ ngập tràn ánh mặt trời, trực tiếp đem ba lô để sang cây đại thụ, cuốn cuốn tay áo liền muốn xuống ruộng ngay.

“Con đó, cái đứa nhỏ này, con thật vất vả trở về một chuyến, mau chóng về nhà nghỉ ngơi!” Lâm Đại Sơn mở miệng, đứa nhỏ này không còn bộ dạng gầy khô tong teo như khi ở nhà nữa.

“Mọi người ơi, tất cả đều đang bắt đầu làm việc, con sao có thể về nhà, chờ hoàn thành công việc chúng ta cùng nhau về nhà!” Lâm Diệu Quốc không cho người khác cơ hội ngăn cản, trực tiếp xuống ruộng đi vào luống phía trước Tôn Mai kia.