Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi

Chương 37: Đổi Tính

"Tôi thật sự là quá vô dụng." Tô Thấm Nhiễm ngượng ngùng cười cười, thật đúng là tay chân yếu ớt, chỉ có ăn hại, triệt để trở thành gánh nặng, cho dù là sống lại một lần nữa vẫn là làm không xong.

"Cái này có gì phải xấu hổ, ai mạnh hơn ai bao nhiêu, cố gắng sau một tuần sẽ quen thôi, mấy ngày đầu chịu khó một chút."

Triệu Tố Cầm đỡ Tô Thấm Nhiễm, lúc cô ấy vừa tới đã bị Vương Ái Cúc ghét bỏ đến mức không chịu được, cũng không phải là làm việc cho cô ta, không có lương thực cũng không bắt cô ta phải tiếp tế, không hiểu cô ta bất mãn cái gì.

“Đi thôi!” Lý Đông Mai và Triệu Tố Cầm cùng đỡ Tô Thấm Nhiễm đi làm.

Vừa ra đến ruộng, đã thấy Lâm Diệu Đường đang chặt cây ngô ở đó, rất nghiêm túc, không hề chậm hơn so với người bên cạnh.

Tô Thấm Nhiễm nhìn thoáng qua, cúi đầu tự mình đi đến chỗ bẻ ngô buổi sáng ngồi xuống tiếp tục “chiến đấu” với ngô.

"Đường Tử hôm nay làm sao vậy?" Tôn Mai tới nhìn thấy Lâm Diệu Đường nghiêm túc làm việc thì vô cùng ngạc nhiên, đây không giống tính cách thằng nhóc này.

"Không biết bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì, cơm trưa cũng không ăn, đi ra ngoài một vòng trở về liền nói với Đại Sơn muốn đi làm, muốn kiếm tiền công, sau đó xách liềm đi ra ruộng." Vương Thu Lan nhìn thoáng qua Tô Thấm Nhiễm bởi vì bẻ bắp ngô mà gân xanh ở cổ đều nổi lên, mở miệng nói.

"Đó chính là chuyện tốt, Đường Đường thật hiểu chuyện." Tôn Mai thật sự cao hứng, hơn bất kỳ ai, Tôn Mai luôn hy vọng Lâm Diệu Đường tốt lên, hy vọng Lâm Diệu Đường phải tốt hơn cả Lâm Diệu Quốc, như vậy sẽ không ai nói Diệu Quốc cướp vận của Diệu Đường.

"Đã hai mươi ba rồi, thím còn coi nó là trẻ con." Vương Thu Lan bất đắc dĩ.

“Diệu Quốc trở về, thím có chuẩn bị chút đồ ăn ngon gì không?” Vương Thu Lan mở miệng. Tôn Mai sinh ba con trai hai con gái: con trai lớn Lâm Diệu Tông lại sinh thêm hai cháu trai một cháu gái; con trai út của Tôn Mai là Lâm Diệu Đảng năm nay mười chín tuổi, cũng vừa mới cưới vợ; con gái lớn Lâm Thái Hồng đã lấy chồng; con gái út Lâm Thải Xảo năm nay mới mười ba tuổi. Trong nhà bây giờ khó khăn, nếu không phải có Diệu Quốc mỗi tháng gửi tiền trợ cấp về, thì Lâm Diệu Đảng cưới vợ có khi cả nhà phải chịu nạn đói.

"Chuẩn bị đồ ăn ngon gì chứ, vợ Diệu Đảng vừa mang thai, mấy con gà trong nhà phải chờ đẻ trứng bồi bổ thân thể cho nó, cho dù là Huy Tử cũng không được ăn." Tôn Mai thờ ơ nói.

Điều kiện trong nhà không tốt, chi tiêu trong nhà phải dựa vào quá nửa số tiền trợ cấp của Diệu Quốc, tiền trợ cấp mỗi tháng của Diệu Quốc là ba mươi hai đồng rưỡi, thì gửi về nhà hai mươi lăm tệ. Vừa rồi, ngoại trừ phải dùng một trăm tệ để cưới vợ cho Diệu Đảng, còn lại mỗi tháng Tôn Mai đều tiết kiệm cho Lâm Diệu Quốc mười lăm đồng.

Không thể để mọi người đều quen thói ỷ lại vào Diệu Quốc, như vậy hai người con trai kia của bà chẳng khác nào đồ bỏ đi. Tương lai khi Diệu Quốc cưới vợ, bản thân bà không lo lắng được cho con trai cái gì, không lẽ lại còn bắt Diệu Quốc phải nuôi anh em trai, về chuyện này bà cũng đã nói rõ ràng với hai cậu con trai ở nhà. Diệu Quốc có ngày hôm nay cũng không phải là do hai vợ chồng bà thiên vị nó, đây là hoàn toàn là phúc của Diệu Quốc, có một phần nhờ vào Đường Đường.

"Con trai về thăm nhà, sao có thể không gϊếŧ một con gà, chờ ngày mai đến nhà tôi bắt một con."

Vương Thu Lan không đồng ý nói tiếp, thằng bé ba năm nay mới về thăm nhà một lần, bà cũng biết Tôn Mai sợ con dâu đố kị.

"Ăn gà gì chứ, đều là người lớn cả rồi, đến lúc đó em nấu cho nó mấy quả trứng gà là được." Tôn Mai vội vàng cự tuyệt.

Hai chị em nói qua nói lại, đôi co một hồi, nhưng động tác trên tay vẫn không hề chậm lại, Tô Thấm Nhiễm có chút thất thần, hồi tưởng lại kiếp trước.

Lâm Diệu Quốc... Tô Thấm Nhiễm cũng không xa lạ. Sau khi Lâm Diệu Đường qua đời, rất nhiều chuyện của hai vợ chồng ông bà Lâm đều do Lâm Diệu Quốc lo liệu. Sau này Lâm Diệu Quốc phát triển rất tốt, hai vợ chồng già họ Lâm không muốn gặp cô, rất nhiều thứ cô đều nhờ Lâm Diệu Quốc hỗ trợ chuyển lời. Lâm Diệu Quốc chỗ nào cũng tốt, điều duy nhất không tốt chính là...