Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi

Chương 22: Là Một Người Ăn Chơi

Hổ Tử há miệng thở dốc, cuối cùng thở dài một hơi rồi đi về nhà.

“Đường Tử, con làm cái gì mà cơm cũng không về ăn hả!” Lâm Diệu Đường về đến nhà vừa mở cửa đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của mẹ mình.

“Mẹ, con giúp ba chở thức ăn lên cho mấy đồng chí mới tới!” Lâm Diệu Đường trưng ra khuôn mặt tươi cười.

“Bản thân bọn họ đều là những người tay chân không dài, vẫn là tiểu thư thiếu gia của những gia đình giàu có, người ta làm cái gì đều đã được sắp đặt hết, còn phải cần con trai mẹ đi hầu hạ.”

Vương Thu Lan nghe Lâm Diệu Đường nói xong liền giống như một con mèo bị chọc giận, lập tức phẫn nộ trợn mắt lên mà nhìn Lâm Đại Sơn quát.

“Đâu phải lúc nào tôi cũng gọi nó tới, còn không phải là con trai bà coi trọng một nữ thanh niên trí thức, muốn ba cho nó đưa người ta đi.”

Lâm Đại Sơn đang hút thuốc, bị Vương Thu Lan nói cho một cái sợ tới run mình, hận không thể đánh Lâm Diệu Đường vài cái.

Mày nói xem đang yên đang lành mày lôi ba vào làm cái gì?

“Có ý gì?” Vương Thu Lan quay đầu nhìn về phía Lâm Diệu Đường.

Thằng nhóc này đã 23 tuổi, bản thân lại còn không muốn lấy vợ, khiến cho bà buồn chết khϊếp, nhà người ta đều đã có cháu nội để ôm, con trai nhà mình còn chưa có một mảnh tình vắt vai.

“Ha ha ha……” Lâm Diệu Đường sờ sờ đầu có chút ngượng ngùng ngây ngô cười.

“Nói rõ ràng ra!” Vương Thu Lan trừng mắt, cầm chổi lông gà nhìn Lâm Diệu Đường.

“Mẹ, mau buông, đừng để mình bị mệt!” Lâm Diệu Đường nhìn đến chổi lông gà cảm thấy phía sau lưng đều đau, mẹ tức giận chính là chỗ nào cũng mặc kệ, có thể đánh là được, nếu như không đánh chuyện này đều sẽ không thể cho qua.

“Mẹ, hôm nay ba và con mang về cho mẹ thông tin trong nhà con dâu ngài!” Lâm Diệu Đường tay cầm chổi lông gà cợt nhả tiến đến Vương Thu Lan bên người.

Vương Thu Lan quay đầu lại ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lâm Đại Sơn.

“Gia đình cô bé kia không tốt, năm đó trong nhà giàu có, nhưng khi đó làm từ thiện một nửa đều không được, hiện giờ có thể lấy thân phận như vậy tới thôn Đại Thanh sơn chúng ta là nhờ hết vào quan hệ.” Lâm Đại Sơn thở dài, cô bé nhìn vậy mà không ngờ gia cảnh lại như vậy.

“Không có việc gì, chúng ta không để ý đến xuất thân!” Lâm Diệu Đường bày ra thái độ không thèm để ý.

Vương Thu Lan “……”

Lâm Đại Sơn “……”

Hai người liếc nhau, đồng thời thấy được trong mắt đối phương, con trai ông/bà sao lại không có một chút xấu hổ nào.

“Chúng ta nói ở đây là, người ta chướng mắt con! Người ta kém cỏi nhất cũng là một sinh viên cao trung, nói không chừng đã có người thương, lúc đấy con đang ở đâu? Đấu đại không quen biết một cái sọt, còn không biết xấu hổ chê người ta?” Lâm Đại Sơn không chút lưu tình chút nào mà mắng Lâm Diệu Đường.

“Nói linh tinh cái gì đấy, cho dù cô bé là tiên nữ trên trời hiện giờ không phải cũng rơi xuống chỗ chúng ta hay sao, mày xem những người lúc trước tới cái thời điểm này chả phải cũng vênh váo tự đắc hay sao, hiện giờ đâu?

Còn không phải mỗi người họ nịnh bợ chúng ta hay sao, tuy nhà chúng ta không biết nhiều chữ, tuy làm gì cũng không được nhưng không phải chỉ có mỗi mình chúng ta, còn có ba chị gái tốt cùng với chồng của các chị ấy, ít nhiều các cô gái đều hận không thể gả tới nhà chúng ta, cô ấy làm sao có thể ghét con được.

Lâm Đại Sơn nói Vương Thu Lan đang không vui nghe xong, đâu có đứa con trai nào nói mình như vậy, giờ bà bảo mình là tiên trên trời chắc cũng không hiếm lạ đâu.

“Mẹ!!” Vẻ mặt Lâm Diệu Đường không thể tin được nhìn Vương Thu Lan, đây là khen mình sao!! Sao nghe giống như mắng mình vậy? Đây là cha mẹ ruột của sao?

“Mẹ gì mẹ, tôi lại không điếc!” Vương Thu Lan hung tợn trừng mắt Lâm Diệu Đường.

“Mẹ, sao mẹ lại có thể xem thường con trai chính mình như vậy, mẹ xem Hổ Tử bọn họ có mấy thứ không bằng con……”