Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi

Chương 6: Bị Thần Tình Yêu Bắn Trúng

“A Nhiễm, tớ không mệt, cậu cứ ngồi nghỉ thêm một lúc nữa đi!” Lý Đông Mai lắc đầu, cảm thấy mình vẫn có thể kiên trì.

“Mau lên đi!” Tô Thấm Nhiễm đỡ lấy cánh tay của Lý Đông Mai.

Lý Đông Mai thấy không lay chuyển được Tô Thấm Nhiễm, cũng sợ làm mất thời gian của đại đội trưởng nên bèn nhanh chóng bò lên trên xe bò.

Còn Tô Thấm Nhiễm thì chậm rãi đi theo phía sau của xe bò, nếu nói không mệt thì là không có khả năng, nhưng cô không thể quá ích kỷ.

Đời trước, quan hệ của Tô Thấm Nhiễm và các thanh niên trí thức không tốt lắm, hơn nữa lại không phải người giỏi giao tiếp, không thường xuyên ở chung với các thanh niên trí thức, còn không biết làm cái gì cả, ở lại nông thôn hơn bốn năm mà vẫn không biết làm việc gì.

Tốc độ của xe bò rất chậm, kém hơn xe đạp rất nhiều, đi thêm hơn một tiếng nữa thì cuối cũng cũng tới trấn trên- trấn Hồng Tinh.

Giờ phút này Tô Thấm Nhiễm đã mệt đến không muốn ngẩng đầu lên, tóc đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp dính vào trên mặt, môi khô khốc.

Phó Hưng Quốc ngồi xe bò được một lát liền đề nghị Tô Thấm Nhiễm đi lên ngồi, bởi vì trạng thái của Tô Thấm Nhiễm quá kém, dường như ngay sau đó sẽ ngã xuống đất vậy.

“Tô đồng chí, cô đừng ngượng ngùng, cùng lắm thì khi nào đến lượt cô tôi cũng sẽ đi lên ngồi một lúc!” Phó Hưng Quốc trực tiếp nhảy xuống xe bò.

“Cảm ơn anh, Phó đồng chí”. Không chờ Tô Thấm Nhiễm nói chuyện, Lý Đông Mai đã đồng ý thay, sau đó dùng sức đỡ Tô Thấm Nhiễm ngồi lên xe bò.

“Cảm ơn anh, Phó đồng chí!” Tô Thấm Nhiễm mệt mỏi nói lời cảm ơn, cũng biết mình không thể tiếp tục cậy mạnh.

Lâm Đại Sơn không nói chuyện, nhưng ấn tượng về Phó Hưng Quốc và Lý Đông Mai cũng không tệ lắm, hai người này không phải người ích kỷ.

Tô Thấm Nhiễm dựa vào hành lý của Lý Đông Mai, đầu óc trống rỗng, nghỉ ngơi mười mấy phút liền muốn xuống dưới, dù sao cũng không thể ăn vạ mãi không chịu xuống, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi.

Phó Hưng Quốc còn chưa kịp lên xe đã nghe thấy Lâm Đại Sơn hét to “Lâm Diệu Đường!”

Trong miệng Lâm Diệu Đường ngậm một điếu thuốc lá, lười biếng đạp xe đạp, một bộ cà lơ phất phơ.

Nghe thấy tiếng gọi của Lâm Đại Sơn liền co rụt cổ lại theo bản năng, sau đó lập tức ném mất điếu thuốc vừa mới hút được một nửa trong miệng, trên mặt còn mang theo nụ cười cực kỳ ngoan ngoãn xoay đầu lại nhìn Lâm Đại Sơn.

“Cha, cha đã đón được thanh niên trí thức rồi sao? Con tới để đón mọi người trở về!” Lâm Diệu Đường âm thầm kêu khổ trong lòng, a, thật là đen đủi, sao lại trùng hợp gặp phải lão già chứ.

“Con xem lại bản thân mình đi, lớn từng này tuổi rồi mà hôm nào cũng chạy đi lêu lổng khắp nơi thế hả?” Lâm Đại Sơn dùng giọng điệu rèn sắt không thành thép mà răn dạy Lâm Diệu Đường, trong lòng không hề tin lý do mà Lâm Diệu Đường đưa ra, sao tiểu tử này có thể tới đón hắn được chứ?

Trừ khi mặt trời mọc từ hướng Tây, đều là do hắn không dạy dỗ cho tốt nên mới để tên tiểu tử này bị mẹ và ba người chị gái chiều chuộng thành như vậy, thật sự là không khác gì lưu manh cả.

“Tôi đang nói chuyện với anh đó!” Lâm Đại Sơn thấy Lâm Diệu Đường không nhìn xuống để trả lời giống như mọi lần mà lại ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chính mình thì một cỗ lửa giận liền xông thẳng lên não, nhấc chân lên đạp tới.

“Cha!!” Lâm Diệu Đường không hề phòng bị gì nên bị ăn một cái đạp, xe đạp cũng loảng xoảng một tiếng rơi xuống mặt đất làm Lâm Diệu Đường phục hồi tinh thần lại.

Đau lòng nâng xe đạp dậy: “Cha, cha đá con là được, sao lại đá xe đạp làm cái gì!”

“Ách……” Lâm Đại Sơn thật sự muốn đá chết Lâm Diệu Đường luôn.

“Cha, đây là thanh niên trí thức mới tới à? Sắc mặt nhìn không được tốt lắm, hay là để con chở cô ấy về trước nhé!”

Lâm Diệu Đường không để ý tới biểu tình như sắp nổ tung của Lâm Đại Sơn, lại nhìn về phía Tô Thấm Nhiễm vừa mới đi xuống khỏi xe bò một lần nữa, khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch.

Chỉ cảm thấy trái tim mình giống như đã bị thần tình yêu bắn trúng, hô hấp khó khăn, sau đó liền quay sang trừng mắt nhìn Phó Hưng Quốc vừa mới bò lên trên xe bò, thứ đồ chơi gì vậy, sao có thể nỡ để một nữ hài yếu đuối như vậy đi bộ còn mình thì ngồi xe chứ, đúng là không biết ngại mà.