Liêu Sở Sở ngơ ngác nhìn chằm chằm lên 64 ô vuông chằng chịt trước mắt rồi nhíu mày.
Nơi này là hộp thư của tòa cao ốc ở khu chung cư A. Trong khu chung cư, hộp thư của mỗi tòa nhà sẽ được đặt cùng một chỗ, nên trước mắt cô là hộp thư bằng thép đặt ngay giữa hai tòa nhà đối diện nhau, cũng là 64 hộp thư của các hộ gia đình sống ở tòa nhà số một và hai của khu A.
Hộp thư cao bằng một người lớn được chia thành 64 ô đều nhau, trên mỗi ô vuông nhỏ đều khắc số phòng của chủ hộ. Thiết kế của những hộp thư lạnh lẽo này mang đậm hơi thở hiện đại, nhưng Liêu Sở Sở nhìn thấy những hộp thư được xếp như tổ ong này chỉ cảm thấy nổi da gà, cảm giác choáng váng lợm người của người mắc chứng sợ lỗ lan ra toàn thân.
Tuần trước Liêu Sở Sở vừa mới chuyển đến tòa nhà 1 khu chung cư A. Vì quá bận rộn sắp xếp nhà cửa, cả nhà cô không ai nhớ đến việc kiểm tra hộp thư này. Cho đến khi sắp xếp xong rương hành lý cuối cùng, mẹ Liêu mới nhớ đến việc cả tuần nay vẫn chưa mở hộp thư.
“Nói không chừng hộp thư đã chất đầy đơn quảng cáo rồi. Sở Sở, con xuống kiểm tra hộp thư nhà mình đi, để tránh bỏ lỡ tin tức gì quan trọng.”
“Vâng ạ.”
Liêu Sở Sở mặc nguyên đồ ngủ, cầm chìa khóa hộp thư, xỏ tạm đôi dép lê rồi loẹt quẹt chạy xuống lầu.
Thế nên đã có một màn mở đầu kia.
Liêu Sở Sở vuốt chìa khóa, nhìn chằm chằm vào những số phòng nhỏ như kiến được khắc trên hộp thư, chân mày càng nhíu lại chặt hơn. Mắt cô vừa cận vừa loạn nhưng vì ngại phiền phức nên trừ khi đi học hoặc xem tivi thì cô đều không đeo kính, chỉ lờ mờ nhìn được hình dáng của đồ vật, sinh hoạt bình thường thì không việc gì, nhưng mà với những con số nhỏ li ti khắc trên bảng inox thế này…
Liêu Sở Sở nheo mắt, cố gắng tìm kiếm bảng số phòng nhà mình giữa một đống số trước mắt.
“804, 804…”
Lẩm bẩm số phòng nhà mình, Liêu Sở Sở nhìn 64 ô nhỏ trước mắt đến hoa cả mắt.
“Ở đây.”
Một bàn tay bỗng nhiên duỗi ra từ sau lưng, vượt qua vai phải của cô, chỉ vào một ô ở phía trên bên phải cô. Ngón trỏ thon dài cong lên, tiếng khớp ngón tay gõ lên một ô kim loại “keng keng” vang lên. Âm thanh kia như gõ thẳng vào trong lòng Liêu Sở Sở, khiến cô chợt hơi căng thẳng.
Vừa rồi cô không chú ý đến động tĩnh xung quanh, không hề cảm giác được từ khi nào sau lưng mình đã có thêm một người. Lúc này bàn tay đối phương đã từ phía sau vượt qua cô, tư thế vi diệu này hơi giống “chống tường”*, dù hai người không đứng quá sát nhau nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy áp lực.
* Như ảnh: Cũng may người đó lui ra rất nhanh, Liêu Sở Sở còn chưa kịp nhìn xem đối phương đang chỉ vào ô nhỏ nào thì đã thấy cậu bước đến bên trái mình, sau đó tay trái vịn xe đạp, tay phải lấy một chùm chìa khóa ra từ trong túi quần.
Liêu Sở Sở lén liếc mắt nhìn nam sinh bên cạnh. Quần thể thao dài màu lam, áo sơ mi trắng ngắn tay – cô nhận ra ngay đó chính là đồng phục trường trung học của mình.
Vậy nên anh ấy cũng là học sinh Nhất Trung?
Trùng hợp gặp được bạn cùng trường, Liêu Sở Sở cảm thấy anh bạn rất có thể là hàng xóm này cũng hơi thân thiết.
Mặc đồng phục, dắt xe đạp… Xem ra cậu ấy mới tan trường về. Liêu Sở Sở đoán chừng người này là đàn anh cùng trường lớn hơn cô một lớp. Hôm nay là chủ nhật, học sinh mới lớp 10 và học sinh lớp 11 như Liêu Sở Sở không phải đi học buổi sáng, chỉ có học sinh lớp 12 áp lực nặng nề mới phải bận rộn. Dù từ nay đến lúc thi đại học vẫn còn hơn nửa năm, nhưng các học sinh ở trường Nhất Trung đã sớm bị phải đi học thêm cuối tuần.
Người vừa lên lớp 11 Liêu Sở Sở ở trong lòng thầm cầu nguyện cho vị đàn anh không biết tên đang chìm sâu trong địa ngục luyện thi đại học.
Ngay lúc cô đang âm thầm cảm khái sự vất vả của những học sinh sắp tốt nghiệp cấp ba thì bên cạnh đột nhiên liên tiếp truyền đến hai tiếng mở khóa lạch cạch. Cô biết người bên cạnh đã mở hộp thư ra, lấy xong thư rồi đóng lại.
Nhưng cậu ấy không hề rời đi.
Thấy cậu bạn không rời đi mà vẫn chôn chân tại chỗ đầy khó hiểu, Liêu Sở Sở bỗng thấy ngột ngạt. Cô cũng không biết vì sao, dường như trước mặt nam sinh này cô thường dễ căng thẳng hơn, rõ ràng cậu ấy có làm gì cô đâu. Cô cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng lại càng để ý. Dù ngay cả mặt của còn chưa thấy rõ nhưng cô vẫn cảm thấy cảm giác tồn tại của cậu ấy rất mạnh mẽ.
Cho nên cô không dám quay đầu lại nhìn cậu ấy. Từ đầu đến cuối cô đều chỉ liếc mắt nhìn lén, thậm chí cũng chỉ nhìn áo quần của cậu ấy. Nam sinh bên cạnh cao hơn Liêu Sở Sở khoảng một cái đầu, nên cô chỉ có thể len lén dò xét từ cổ trở xuống, muốn nhìn trộm mặt cậu ấy thì nhất định phải ngẩng đầu lên một chút.
Nhưng đầu khẽ động lại quá rõ ràng, cô thật sự không dám trắng trợn nhìn thẳng mặt cậu ấy, sợ không cẩn thận sẽ đυ.ng phải ánh mắt đối phươngt, bị phát hiện mình đang âm thầm dò xét cậu ấy.
Cho dù Liêu Sở Sở không có ác ý nhưng việc dò xét một người xa lạ không kiêng kỵ dù sao cũng không lễ phép, vẫn nên lén lút thôi.
Lúc Liêu Sở Sở dùng ánh mắt dò xét đối phương, người đó hình như cũng đang đánh giá cô, nhưng không phải liếc mắt nhìn. Dù không quay đầu lại, Liêu Sở Sở cũng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt người bên cạnh đang dừng trên người cô.
Đúng vậy, cậu ấy đang đường đường chính chính nhìn cô.
Liêu Sở Sở hơi khó chịu, đồng thời cũng có phần nghi hoặc. Cô tự biết mình không phải mỹ nữ chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn đến mức khiến người khác nhìn đến không rời mắt. Vóc dáng cô không cao, khuôn mặt, dáng người thường thường, cùng lắm là khi cười lên cũng coi như hoạt bát đáng yêu. Ở trường cô cũng không phải học sinh xuất sắc hay tài nữ tiếng tăm lẫy lừng, đoán chừng các anh chị lớp trên không ai biết đến cô.
Nên Liêu Sở Sở mới nghi ngờ: Một cô không phải mỹ nữ, hai cũng không quen biết, thì bạn học à, cậu nhìn tôi chăm chú như thế làm gì?
Đối phương trắng trợn nhìn cô chăm chú càng khiến Liêu Sở Sở không được tự nhiên. Cô cúi đầu xuống, nhất thời không biết nên có phản ứng gì, chỉ có thể yên lặng đếm mười đầu ngón chân của mình.
Sau đó, cô chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt từ mười đầu ngón chân lặng lẽ dời lên nửa đùi trắng bóng của mình, lại chuyển lên áo ngủ hình mèo nhăn nhúm, sau đó cô ngước mắt một chút, qua hình ảnh phản chiếu trong hộp thư inox có thể lờ mờ nhìn thấy mái tóc như ổ gà của mình.
Cô nghĩ, cô biết vì sao nam sinh bên cạnh lại nhìn cô chằm chằm rồi.
Ở nhà Liêu Sở Sở luôn ăn mặc tùy tiện. Hôm nay lại là cuối tuần, cô chỉ trốn ở nhà không ra khỏi cửa, đầu tóc không chải, quần áo cũng không thay, lúc này trông cô cực kì lôi thôi. Lúc bị mẹ Liêu đuổi xuống lầu kiểm tra hộp thư, Liêu Sở Sở nghĩ trước nghĩ sau cũng cảm thấy việc này chỉ tốn cỡ một phút, đoán chừng cũng không chạm mặt người khác nên cô lười rửa mặt, cũng không thay quần áo mà đã chạy luôn xuống lầu.
Kết quả là mất thời gian hơn nhiều so với dự định, mà còn vừa lúc bị hàng xóm vừa tan học về nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch này của cô.
Thế nên, nam sinh này sở dĩ vẫn luôn đứng tại chỗ đánh giá cô có lẽ đơn giản là vì bị bất ngờ với bộ dáng khó coi lại lôi thôi của cô?
Liêu Sở Sở cảm thấy hình tượng vốn không đẹp đẽ gì của mình đã vỡ nát.
Nghĩ đến đối phương vừa là hàng xóm, lại cùng trường với mình, lúc nào cũng có thể gặp lại lần nữa trong khu chung cư hoặc trong trường học, Liêu Sở Sở cảm thấy thế giới này thật quá ác độc. Nói không chừng về sau, mỗi lần gặp cô cậu ấy sẽ đều nhớ lại hình tượng trạch nữ này của mình, Liêu Sở Sở chỉ muốn nói:
Trời ơi, nhanh đào hố chôn luôn con đi.
Liêu Sở Sở cảm thấy không có mặt mũi nào gặp người khác, tay nắm chặt chìa khóa, đầu càng ngày càng thấp. Ngoại trừ việc giả chết chờ đối phương rời đi, cô không còn nghĩ ra biện pháp cứu vớt hình tượng nào của mình ngay trước mặt người xa lạ này nữa rồi. Cô rất muốn giả bộ như không có việc gì mà lấy thư rồi xoay người rời đi, để lại cho đối phương một bóng lưng tự nhiên phóng khoáng, nhưng dưới ánh mắt trắng trợn kia, cô lại không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Dù sao bộ dáng lôi thôi lếch thếch này của mình bị người khác nhìn thấy, dù chỉ là người lạ, cô vẫn rất để ý.
Ngay thời điểm cô lo lắng có nên xoay người nhìn lại cậu ấy hay không thì bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười nhạo. Sau đó, ánh mắt chăm chú của người đó cũng biến mất.
Cô lén lút nhìn sang phía bên trái. Ở đó đã không còn ai đứng. Cửa chống trộm tòa nhà số 2 lạch cạch đóng lại, trong hành lang truyền ra tiếng khóa xe, sau đó là tiếng bước chân của nam sinh lên lầu.
Liêu Sở Sở ngẩn người, lập tức phản ứng kịp. Cô… đây là bị cười nhạo sao?
Sao cũng được. Dù sao cô ăn mặc thế này chạy ra cửa, có bị chế giễu cũng không có gì lạ…
Liêu Sở Sở có chút uể oải mở hộp thư nhà mình ra. Lúc lấy ra hết những tờ quảng cáo tích tụ cả tuần lễ, cô bỗng nhiên nghĩ, thế mà vừa rồi mình vẫn chưa cảm ơn cậu ấy. Dù sao không có cậu, Liêu Sở Sở mắt cận lại không đeo kính thế này không biết có thể tìm được hộp thư nhà mình hay không.
Ánh mắt cô lướt qua những bảng số phòng trên dãy hộp thư đối phương đứng vừa nãy, lại đoán không ra cậu ấy vừa mở ô nào. Vừa rồi cô quá căng thẳng, căn bản không thấy được người đó vừa mở hộp thư nào.
Liêu Sở Sở nhìn về phía cửa phòng trộm cậu ấy vừa bước vào. Thì ra cậu ấy ở tòa nhà số 2, nhưng không biết ở nhà nào? Cô có chút hiếu kì, cũng thầm nghĩ lần sau gặp lại sẽ cảm ơn đối phương, chợt nghĩ tới tiếng cười nhạo ban nãy…
Được rồi, sau này nhìn thấy cậu ta thì vẫn nên đi đường vòng. Dù sao ấn tượng đầu tiên mất mặt như thế, cứ để chuyện hôm nay yên lặng phai nhạt ra khỏi trí nhớ của cậu ấy thì hơn.
Ông trời phù hộ, đừng để cậu ấy nhớ kĩ con là ai.
Nhưng nói ra thì đúng là không công bằng. Đối phương đã thấy rõ ràng bộ dáng mất mặt của cô, còn cô vì quá căng thẳng mà ngay cả mặt cậu ta thế nào cũng không thấy rõ. Lần sau gặp lại, cô nhất định phải nhìn thật kĩ xem vẻ ngoài cậu ta như thế nào.
Trong lòng Liêu Sở Sở vừa suy nghĩ vừa khóa kỹ hộp thư, quay người bước vào tòa nhà số 1.
*:....:**:....:**:....:**:....:**:....:**:....:*
Chủ nhật, ngày X tháng Y năm Z, trời trong xanh.
Hôm nay, lúc đi kiểm tra hộp thư dưới lầu đã gặp được hàng xóm mới ở đối diện, việc này khiến mình cảm thấy rất kỳ lạ.
Rõ ràng trước kia chưa từng gặp qua người này, thế nhưng khi mình và bạn ấy đứng chung một chỗ không hiểu sao mình lại thấy căng thẳng.
Ngay cả mặt đối phương còn không thấy rõ, vì sao lại cảm giác được sự tồn tại mãnh liệt như vậy? Chẳng lẽ là do khí tràng của đối phương quá mạnh?
Không hiểu nổi…
HẾT CHƯƠNG 1
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện nhỏ thầm mến của thiếu nữ, chắc sẽ không viết quá dài.
Đoán xem nam chính ở nhà số mấy nào? Thật ra trong chương một đã có đáp án rồi.