“Ai, không cần không cần.” Thím Ngô cảm thấy đồ ăn của nhà này làm sao mà ngon bằng nhà mình được, bởi vậy khi bà ấy rời đi, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười khách sáo, chỉ sợ bị người ta giữ lại ăn cơm.
Lục Xuân Nùng ôm đứa nhỏ đi ra, Tôn Lai Muội dọn dẹp sạch sẽ cái bàn, sau đó tầm mắt lập tức dừng ở trên người chị em bọn họ. Nói thật, bà ấy có chút động tâm rồi.
Lục Tần cảm nhận được bà ấy đang quan sát mình, anh thẳng thắn hỏi: “Thím muốn cháu đi ư?”
“A?” Tôn Lai Muội theo bản năng đưa mắt nhìn con dâu, sợ Lục Xuân Nùng hiểu lầm mình bài xích em trai của cô ấy. Nói thật, nhiều năm như vậy Lục Tần đã ở nhà bà ấy rồi, bà ấy cũng có chút suy nghĩ chứ. Chẳng qua có một vài lời không tiện nói ra, vậy nên, bà ấy chỉ nói: “Không có, việc này do tự cháu quyết định. Nhưng mà thím cảm thấy điều kiện nhà gái này rất tốt, chỉ có một điều làm thím băn khoăn mãi, nếu điều kiện nhà người ta tốt đến vậy, tại sao bọn họ phải đến đại đội chúng ta tìm người?”
Nói câu này cũng không phải bà ấy xem thường người nhà quê, chỉ là hiện trạng xã hội thời bấy giờ đúng là như thế. Người ta muốn cưới gả gì đó đều muốn tìm đối tượng trong thành trước tiên.
Tạm thời cứ mặc kệ nguyên nhân sau lưng đã, vừa rồi Lục Tần nghe thím Ngô nói chuyện, da gà trên người cứ nổi hết đợt này tới đợt khác.
Hiện giờ anh mới mười sáu tuổi, đặt ở thời đại sau này, tuổi tác ấy chỉ tương đương với năm đầu cấp ba thôi, bảo yêu đương còn lo yêu sớm, càng đừng nói tới chuyện kết hôn.
Còn nữa, lấy đức tính quái đản của nguyên thân cũng có người đến tận cửa làm mai ư? Phỏng chừng người ta nhìn trúng là bản thân anh đó?
Vấn đề là anh không tiện hò hét nói bản thân mình không đi, cần phải thăm dò suy nghĩ của người đang nuôi dưỡng anh trước mắt đã. Vì thế, Lục Tần tiến đến bên cạnh Lục Xuân Nùng, giả vờ chọc đứa nhỏ, rồi bâng quơ hỏi: “Chị, chị nghĩ như thế nào?”
Lục Xuân Nùng đã hờn dỗi em trai mấy ngày rồi. Và từ trước tới nay, bốn ngày là quãng thời gian cô ấy giận hờn em trai mình lâu nhất. Nhưng dù giận dỗi thì cô ấy vẫn để vào mắt những hành vi lấy lòng của anh trong mấy ngày nay.
Vừa nghe Lục Tần dò hỏi, Lục Xuân Nùng đã buông đứa nhỏ xuống, không nhìn vào người vừa hỏi, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Thím Ngô không phải bà mối, lại không thân thiết với nhà chúng ta. Phỏng chừng nếu lo xong xuôi chuyện này, bà ấy sẽ có lợi. Nhưng những điều bà ấy nói cũng là sự thật, điều kiện nhà gái rất tốt, mà cha mẹ lại dựa theo yêu cầu kỳ quái của con gái mình để đi tìm một chàng rể, có lẽ cô gái kia rất được người nhà mình chiều chuộng.”
Ý nghĩa của khái niệm được chiều chuộng này chính là có thể các phương diện tính cách hơi có chút đặc biệt, cho nên mới cần tìm một chàng trai có thể chèn ép được tới ở rể.
“A,” Lục Tần lén lút liếc nhìn biểu cảm trên mặt chị gái, anh cho rằng cô ấy đang muốn khuyên mình, ai biết đâu những lời này lại không giống đang thuyết phục cho lắm. Anh giật mình một cái: “Chị đang muốn em tự quyết định?”
Lục Xuân Nùng không phản ứng lại.
Tôn Lai Muội đã nhìn đến hiểu hết cả rồi, con dâu bà ấy không đưa ra ý kiến của riêng mình. Có lẽ vì mấy năm nay, Lục Tần đã đưa ra quá nhiều ý kiến của riêng mình cho nên Lục Xuân Nùng không muốn áp đặt em trai, sợ làm ảnh hưởng tới cảm tình chị em.