Tôn Lai Muội càng nghĩ càng mềm lòng, nhỏ giọng hỏi một câu: “Cháu có mệt hay không? Nếu mệt quá thì đặt thím xuống đi, để thím tự đi cũng được.”
Hô ——
Lục Tần lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cháu cõng được, thím cứ ngồi yên đừng lộn xộn.”
Vì thu thập cục diện rối rắm cho nguyên thân, đi kèm với thỉnh cầu chị gái tha thứ, coi như lần này anh đã tự mình thể nghiệm cái gì gọi là trả giá đắt rồi.
Hy vọng mấy ngày này qua đi, những ngày tiếp sau đều là ngày lành.
Tôn Lai Muội không quay đầu lại, cho nên không biết Chu Quế Hương và Lục Xuân Nùng đang ở cách đó không xa, càng không biết lời bà ấy nói vừa được hai người kai nghe rõ mồn một.
Chu Quế Hương ôm bao đồ đạc lên cao hơn một chút, quay sang nói: “Xuân Nùng à, có phải em trai của cháu đã hiểu chuyện rồi hay không?”
Lục Xuân Nùng nhấp môi nhưng không phát ra tiếng, bàn tay cô ấy ôm chặt đứa nhỏ, lại lơ đãng ngẩng đầu liếc mắt nhìn bóng dáng phía trước một cái.
Chu Quế Hương thấy vậy, cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa.
Chu Lai Căn là người đánh xe bò trong thôn, mỗi ngày đều sẽ tới trấn trên một chuyến.
Gần đây đã gần đến cuối năm, về cơ bản những công việc trong đại đội đã hoàn thành xong xuôi cả rồi, cho nên có không ít người lên trấn trên đi dạo.
Khi Lục Tần dựa vào ký ức cõng Tôn Lai Muội đến chỗ dừng xe bò, đã có bốn năm người đang lắc lư trên đó rồi.
Chu Lai Căn đang cầm cỏ khô cho bò ăn, vừa nhấc mắt lên đã thấy được mấy người đằng trước.
Chu Quế Hương rất quen thuộc với ông ấy, vội nói: “Tới tới tới, nhanh qua phụ chúng tôi một chút nào.”
Thế trận của bọn họ khá rầm rộ, lại thêm chất giọng của Chu Quế Hương rất lớn, bởi vậy bà ấy vừa dứt lời đã hấp dẫn được sụ chú ý của những người khác. Đám người ấy tự động tản ra nhường vị trí của bọn họ.
Chu Lai Căn chu đáo trải rơm rạ lên một góc xe bò, Chu Quế Hương nhanh nhẹn trải tấm thảm đã chuẩn bị từ trước lên, sau đó xoay người sang chỗ khác dặn dò Lục Tần: “Tới tới tới, chậm một chút chậm một chút nha, đừng để eo bị thương.”
Không đơn giản nha, anh đã cõng Tôn Lai Muội gần nửa giờ rồi, còn kiên trì một đường chưa từng ngừng lại nghỉ ngơi.
Lục Tần nặn ra một nụ cười với chú Lai Căn. Lúc này đại khái là sống lưng và hai chân anh đã mất đi tri giác, nhưng anh vẫn nỗ lực nhẹ nhàng đặt Chu Quế Hương từ trên lưng mình lên vị trí được dọn sẵn trên xe bò.
Sau đó Lục Tần đứng dậy nhưng đôi tay phải chống men theo viền xe bò mới đứng thẳng người được.
Lục Xuân Nùng đứng phía sau anh, yên lặng thu hồi cánh tay mới vươn ra.
Lục Tần vừa đứng thẳng dậy, như có tâm linh cảm ứng mà xoa bả vai quay đầu, nở nụ cười với chị gái.
Kết quả Lục Xuân Nùng vội vàng tránh đi tầm mắt, ôm hành lý ngồi xuống bên cạnh Tôn Lai Muội, vì vậy, ánh mắt anh nhìn thẳng vào một bà thím đối diện, lại theo bản năng gọi một câu: “Lý…”
Lời còn chưa nói xong, bà thím họ Lý kia đã quay đầu không muốn đáp lời.
Lục Tần là người trong cuộc, có chút xấu hổ, chỉ có thể chậm rãi nuốt lời định nói vào trong bụng, sau đó làm như không có việc gì giơ tay vuốt nhẹ tóc mái.
Công tác bán thảm (để lộ ra hoàn cảnh thê thảm của mình cho người khác biết) cũng bán xong rồi, hiện giờ anh đã có thời gian để chú ý hình tượng của mình một chút.