Xuyên Thành Em Trai Ích Kỷ Của Nữ Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 5

Lục Xuân Nùng lại nói cảm ơn thêm một lần nữa, cuối cùng phòng bệnh đóng lại.

Lúc này Tôn Lai Muội đang nhẹ nhàng đắp lại chăn cho cháu nội, ánh mắt không dừng trên người Lục Xuân Nùng nữa: “Con nói đi, vừa rồi mọi người ầm ĩ gì ở bên ngoài vậy? Hình như mẹ còn còn nghe được tiếng của Lục Tần?”

Ánh mắt Lục Xuân Nùng cũng dừng lại trên người đứa nhỏ nằm tại giường, cô ấy đi hai bước tiến lên, cong lưng nhẹ nhàng sờ trán của nó. Vẻ mặt lo âu căng thẳng đã dịu đi trong nháy mắt.

Lúc này cô ấy mới trả lời câu hỏi của mẹ chồng, nhấp môi nói: “Không có chuyện gì lớn đâu mẹ, chẳng qua là Lục Tần không quá nghe lời, con mới mắng nó hai câu.”

Tính tình con dâu của bà luôn luôn dịu dàng như vậy, gần 5 năm rồi chưa từng nghe cô ấy lớn tiếng mắng ai một câu.

Giờ nghe con dâu trả lời như thế, Tôn Lai Muội hoài nghi: “Thật sự không có việc gì?”

“Thật sự không có việc gì, mẹ cứ yên tâm đi mà, có việc gì con sẽ nói cho mẹ ngay.”

Lục Xuân Nùng cụp mắt, cầm lấy bình nước ấm bên cạnh, thay nước lạnh trong ly rồi nói: “Mẹ, mẹ vừa tỉnh lại nên uống chút nước cho họng bớt khô. Con đi xem bệnh viện có bán đồ ăn hay không.”

Lục Xuân Nùng nghĩ đến một khối tiền còn sót lại trong túi, lòng cô ấy đầy lo âu nhưng trên mặt lại không hiện ra vẻ gì.

Từ nãy tới giờ, Tôn Lai Muội vẫn luôn quan sát nét mặt con dâu, kỳ thật ngay từ đầu khi cô ấy vừa gả vào nhà, bà có hơi bất mãn.

Lục Xuân Nùng vốn là người thành phố chưa làm lụng ngoài đồng bao giờ, tuy cô ấy hoặc nhiều hoặc ít cũng mang theo chút của hồi môn, nhưng bên người còn mang theo cái bình dầu kéo, không phải một người con dâu làm bà ấy hài lòng. Ấy vậy mà con trai của bà lại đặc biệt thích cô ấy.

Sau này, khi con trai bà vì sáu đồng tiền trợ cấp hàng tháng, phải tham gia quân ngũ, sự bất mãn trong lòng bà đã đến mức tận cùng.

Nhưng mãi cho đến khi ông lão nhà bà xảy ra chuyện, trong nhà lại thiếu một khoản tiền khá lớn.

Tưởng đến đó đã đủ thê thảm, ai ngờ đâu, tai bay vạ gió còn ập tới. Ngay sau khi ông lão nhà bà bị bệnh, chính bản thân bà cũng xảy ra chuyện.

Lại nói, ở chung khoảng thời gian dài, ai cũng có thể nhìn ra tấm lòng của người khác. Hơn nữa bà cũng không phải loại người thích ngược đãi dâu con.

Tới lúc này, coi như mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu nhà bà cũng đi vào quỹ đạo, ít nhất cũng tìm được một tiếng nói chung.

Lục Xuân Nùng nâng tay lên để lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn thon gầy, mỏng manh đến mức, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ gãy.

Tôn Lai Muội thoát khỏi luồng suy nghĩ của mình, sợ con dâu không bưng được, bà nhanh chóng đón lấy cái ly: “Mẹ vừa tỉnh không lâu, bụng chưa có đói. Mẹ chỉ lo Đông Đông tỉnh lại sẽ đói, nó ngủ được bao lâu rồi?”

Trong lời nói mang theo thương tiếc không hề che giấu.

Kỳ thật chuyện cháu trai sinh bệnh cũng có một chút liên quan tới bà ấy.

Vì bà ấy bị ngã khiến con dâu mải chăm lo cho bà, bị phân tán hơn nửa lực chú ý.

Trong nhà lại có một già một trẻ, nếu hơi chút nghiêng về phía người già, sẽ không lo được chu đáo cho trẻ nhỏ.

Ngoài ra, ấn tượng của Tôn Lai Muội về cậu thanh niên Lục Tần kia cũng không tốt lắm, biết rõ chị gái vất cả như vậy, lại không biết đỡ đần một chút.

Nhưng không cần biết như thế nào, bà ấy vẫn tự trách mình hơn.

Trong phòng bệnh không có đồng hồ, Lục Xuân Nùng chỉ tính toán được thời gian đại khái, cũng lấy lại tinh thần nói: “Nó ngủ chừng ba bốn giờ rồi mẹ. Lúc này cũng đến giờ cơm, phiền mẹ ngó Đông Đông giùm con một chút.

Nếu thằng bé tỉnh lại mà khóc, mẹ lấy đồ chơi bằng gỗ mà thằng bé thích ở trong túi giùm con.”