Thập Niên 80 Theo Đuổi Anh Chồng Ác Bá

Chương 7

Chương 7Nhà trưởng thôn ở mãi tít phía Tây, cách nhà ông ấy hai căn nhà là nhà của ba anh em họ Dương lắm tiền nhiều của nhất trong thôn, vừa tài giỏi lại TV siêng năng, nhà ở đều được xây bằng gạch đỏ, so với mấy nhà khác trong thôn thì phải nói là điều kiện vô cùng tốt.

Đi tới nhà trưởng thôn thì phải đi qua ba căn nhà của ba anh em họ Dương kia, khi sắp đi qua nhà họ Dương, tại của Vu Kính Đình giật giật.

Tuệ Tử cũng nghe thấy rồi.

Một hồi trống phát ra từ trong sân của căn nhà thứ hai của nhà họ Dương, kèm theo đó là tiếng hát khúc, trong sân đang tiến hành hát điệu truyền thần, là hoạt động tục lệ thường thấy ở nông thôn miền Bắc.

Tục xưng: Nhảy đồng!

Người đang nhảy cẫng lên vừa cầm trống vừa hát ở trong sân chính là mẹ chồng của cô, Vương Thúy Hoa.

Kiếp trước Tuệ Tử không những sợ tên lưu manh Vu Kính Đình mà còn sợ cả mẹ chồng nữa.

Vương Thúy Hoa là kỳ nữ của trấn Vương Gia, góa chồng tuổi đôi mươi, một mình nuôi nấng hai đứa con trưởng thành.

Chồng mất, người nhà chồng cũng không chào đón bà, ở thời điểm đó nếu muốn sống sung túc với hai đứa con thì chỉ có cách tái hôn với người đàn ông khác, song không biết vì sao Vương Thúy Hoa lại một mực không tái giá.

Đàn bà không chồng ở trong thôn cũng giống như kho báu vô chủ vứt ở ven đường vậy, ai nhìn thấy cũng đều có thể “chấm mυ'ŧ” một chút.

Khi ấy Vu Kính Đình vẫn chưa lợi hại như bây giờ, vẫn chỉ là thằng nhóc choai choai 10 tuổi to xác mà thôi. Vương Thúy Hoa mang bầu Giảo Giảo, lúc nào cũng lo lắng nửa đêm có kẻ xấu tới gõ cửa, thế là Vương Thúy Hoa bèn cài một lúc mấy then chốt cửa, gậy gỗ không rời tay, chỉ sợ bọn chúng xông vào.

Mới đầu bà nuôi chó để canh phòng, nhưng sau này đã đổi thành nuôi ba con ngỗng lớn có sức chiến đấu cao, đám người đó không vào trong sân được, đứng ở bên ngoài là lối ầm ĩ.

Mấy lời đồn đại vô căn cứ lan truyền khắp thôn, Vương Thúy Hoa chẳng làm gì cũng bị người ta bêu danh thành con hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông.

Đàn ông muốn lợi dụng bà, còn đàn bà thì tụ tập gọi bà là đồ vô liêm sỉ, nếu đổi thành người khác chắc đã sớm không sống nổi rồi.

Khi mấy lời đồn đại được người ta bàn tán rôm rả nhất, trong nhà Vương Thúy Hoa truyền ra một tiếng vang lớn, sau đó người ta lại tiếp tục đồn rằng bà “Shaman”* roi.

(*) Shaman là thuật ngữ để chỉ ông đồng/bà đồng.

Mấy tên đàn ông vốn có ý đồ xấu với bà thấy bà cầm trống tóc tại rũ rượi, biểu cảm gương mặt nhăn nhó vặn vẹo nhảy đồng tế lễ thì đều bỏ hết mấy suy nghĩ lệch lạc, đám phụ nữ cũng không dám mắng bà là hồ ly tinh nữa. Vương Thúy Hoa tự xưng vị Shaman tìm bà chính là Hồ Tiên, ai không sợ báo ứng thì cứ việc mắng chửi bà đi.

Hồ ly tinh thật đó. Ai dám chửi chứ?

Vương Thúy Hoa đứng vững được trong thôn, dựa vào cái gọi là “tập tục dân gian cổ quái” để nuôi nấng hai đứa con.

Giờ đây Vu Kính Đình trưởng thành rồi, trong nhà đã có người lao động, Vương Thúy Hoa gần như không nhảy đồng nữa, hôm nay không biết vì sao lại qua nhà anh Hải Dương tự làm khổ mình.

“Nghề nghiệp” của mẹ chồng không những đặc biệt, mà tính cách còn chua ngoa đanh đá, được mệnh danh chửi khắp thôn không có đối thủ.

Khi 10 tuổi, cô nhìn thấy Vương Thúy Hoa biểu diễn “tập tục dân gian”, lúc về nhà bị dọa sợ tới mức phát sốt.

Vừa mới khỏi chưa được bao lâu cô đã lại nhìn thấy Vương Thúy Hoa đứng bên chân người ta nhảy mà mắng, trông hung hãn cực độ, Tuệ Tử lại bị dọa lần nữa, về nhà lại phát sốt.

Bóng ma tâm lý cũng từ đó mà có.

Vu Kính Đình mưa dầm thấm đất, phát huy triệt để mấy đặc điểm mà mẹ anh truyền cho, đúng là sóng sau xô sóng trước.

Hai mẹ con nhà này, một người là người phụ nữ đanh đá bậc nhất trận Vương Gia, người còn lại thì là tên lưu manh vừa nghe tiếng thôi thôn dân đã sợ mất mật.

“Mặt trời lặn phía Tây ngày tối dần, nhà nào nhà nấy cửa đóng im, mười nhà chín nhà khóa chặt cửa, chỉ còn một nhà chưa cài then!”

Vẫn là câu hát thấm thía này, song lần này Tuệ Tử không còn sợ nữa, vành mắt cô cay cay, trong lòng chua xót hơn cả.

Kiếp trước cô rất sợ mẹ chồng, sau khi biết tin cô mất, bà liền xách trồng tới trước bức tường nơi chôn cô, vừa nhảy vừa múa hy vọng cô đầu thai được vào nhà khác tốt hơn, kết quả thì sao, bà bị té ngã gãy cả xương...

Khi được khiêng lên xe cứu thương, bà gào khóc nói với Vu Kính Đình rằng, nếu như bà có phép thần tiên thật thì tốt biết bao, có thể phù hộ cho Tuệ Tử sớm về miền cực lạc, không phải chịu đựng những khổ nạn ở kiếp này nữa, bà còn khóc bảo vía mình cứng quá, hồi trẻ khắc chết chồng về già khắc chết con dâu, tất cả đều là lỗi của bà.

Khi ấy linh hồn của Tuệ Tử đang ngồi ở trên tường, mới biết được thật ra mẹ chồng chẳng phải Shaman gì, nhiều năm qua đều là che mắt thiên hạ.

Đây chỉ là một người phụ nữ vì muốn tiếp tục sống sót mà đã bịa ra một lời nói dối, dựa vào đó để nuôi nấng hai đứa con của mình.

Chỉ vì một đứa con dâu chạy trốn vẫn chưa tận hiểu như cô mà một người phụ nữ mạnh mẽ cả nửa đời người như Vương Thúy Hoa đã khóc lóc rất thương tâm. Khoảnh khắc đó, Vương Thúy Hoa thật sự hy vọng mình có chút phép thuật để giúp Tuệ Tử, thần tiên gì đó đều là giả hết, song trái tim thì lại là thật lòng.

Lòng người đều là đổi lấy mới có được, mặc dù Tuệ Tử không hiểu tại sao mẹ chồng đanh đá lại thương yêu mình đến thế, song cô nhớ kỹ chính bà là người đã khóc vì cô.

Bây giờ cô quay về rồi, cô muốn vứt bỏ thành kiến của kiếp trước, thành tâm chung sống hòa thuận với gia đình nhà chồng.

Vu Kính Đình nghe thấy mẹ mình lại đang ở trong sân nhà người ta lừa gạt diễn trò, lòng thoáng căng thẳng.

Vợ anh nhát gan, sợ nhất là mấy trò này, lúc mới gả cho anh được một tháng nhìn thấy mẹ thì cứ như chuột gặp phải mèo vậy, hôm nay nhìn thấy tận mắt không biết có bị làm sao không nữa?

Anh nhìn Tuệ Tử, hai mắt cô rưng rưng, cuộn chặt nắm đấm, ngơ ngẩn nhìn về phía xa xa... Đây chắc không phải là đang suy nghĩ tìm đường chạy trốn đấy chứ?

“Lát nữa nhân lúc mẹ anh xoay người thì hai chúng ta chạy nhé, đừng để mẹ nhìn thấy chúng mình.” Vu Kính Đình thì thầm vào tai Tuệ Tử.

“Tại sao ạ?”

“Bà mà biết em đòi sính lễ về chắc chắn sẽ nghĩ ngợi. Mẹ hay để ý lắm, em không qua được mắt bà đâu... Ý anh là trong thâm tâm mẹ vẫn rất thương yêu em, nhưng bà mạnh mẽ quen rồi, em đừng sợ bà ấy...” Vu Kính Đình hận không thể vả vào mồm mình một cái.

Cái câu này của anh đúng là, hừ!

Vợ mình vốn dĩ đã sợ mẹ, anh lại còn nói mẹ để ý nhiều, thể không phải càng sợ hơn à?

Tuệ Tử bị anh chọc cười liền nín khóc. “Đương nhiên là mẹ thương yêu em rồi, dù sao anh vô lại như vậy, lại còn không hiếu thuận nữa, làm gì có đứa con trai nào lại nói mẹ mình hay để ý cơ chứ?”

Tuệ Tử nhanh chóng đi qua nhà họ Dương, tại thính nghe thấy mẹ chồng hát sai mấy đoạn lận, may mà người trong thôn dễ lừa gạt, trong lòng lại kính sợ quỷ thần, không thì việc này trăm ngàn sơ hở, chả lừa được ai cả.

Tuệ Tử đổi góc độ khác để nhìn hai mẹ con nhà họ Vu, họ không còn đáng sợ như kiếp trước nữa, ngược lại còn hơi buồn cười.

Chồng cô và mẹ chồng chắc là bị nhầm thành diễn viên hài ấy nhỉ, một người thì chửi người như đang diễn tấu nói, một người thì nhảy đồng cứ như đang diễn tiểu phẩm vậy.

Vu Kính Đình đưa tay lên sờ cằm nghĩ, vợ mình vừa nói đỡ cho mẹ hả?

Cô không sợ nữa sao? Đây rốt cuộc là vị thần tiên đáng yêu ở nơi nào đã làm phép cho vợ vậy?

Nếu không phải biết chuyện mẹ mình đi nhảy nhót đều là để lừa gạt người ta thì Vu Kính Đình cũng muốn để mẹ nhảy trước mặt vợ một đoạn, mặc kệ việc thần tiên ở đâu niệm chú cho vợ anh trở nên thông suốt như vậy, anh chỉ có một hy vọng, đừng dừng lại!

“Được rồi, đã tiễn thần đi rồi, sau này nhà cháu không sao nữa đâu.” Tiếng nói khàn khàn vì hút thuốc quanh năm của Vương Thúy Hoa từ trong sân truyền ra.

“Thím Tư à, cháu không nghe thấy đoạn thím hát tiên thần đi ở chỗ nào cả?” Anh Hải Dương thành kính song vẫn nghi hoặc hỏi... Mỗi lần thím Tư nhảy là lời ca lại khang khác?

“À... thím quen với ông thần này, ông ý tự đi rồi, với lại đây cũng không phải chuyện mà mấy đứa nên quan tâm, không cần đưa tiền đầu, đưa tới nhà thím mấy tháng sữa dê là được, con dâu thím đang mang thai muốn uống sữa dê.”

Anh Hải Dương là người duy nhất trong thôn nuôi dê.

Vương Thúy Hoa lau mồ hôi trên trán, bà nhìn ra phía ngoài sân, vừa khéo nhìn thấy bóng lưng lén lén lút lút của Vu Kính Đình và Tuệ Tử.

Một trước một sau như kiểu anh đuổi em chạy vậy, Vương Thúy Hoa đang định tức giận dồn khí xuống đan điền để mắng thằng con trai không đứng đắn của mình một câu, bảo anh đừng có bắt nạt Tuệ Tử nữa.

Song một giây sau, Vương Thúy Hoa ồ lên một tiếng, đó là?