"Dù sao cũng hơn là ngồi im chờ chết, cứ đánh cược một phen vậy!" Tiêu Tịch Hòa thở dài một hơi, cất những hạt dẻ còn lại vào trong túi rồi tiếp tục lên đường.
Sau khi cô rời đi, một chú sóc nhỏ dè dặt tiến đến gần đống lửa, thử nhặt một hạt dẻ bị bỏ sót, cắn một miếng rồi sốt ruột ăn luôn cả vỏ.
Tiêu Tịch Hòa vội vàng đi suốt cả buổi sáng, cuối cùng cũng đến được chân núi Côn Luân.
Núi Côn Luân, truyền thuyết là một trong ba ngọn núi linh thiêng của giới tu tiên.
Trên đỉnh núi là Côn Luân phái mà tất cả tu sĩ đều ngưỡng mộ, còn Tạ Trích Tinh mà cô muốn tìm, đang bị trấn áp ở phía sau đỉnh núi, trong Bối Âm cốc.
Tiêu Tịch Hòa thở nhẹ một hơi, tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống, bắt đầu lục lọi trong túi Càn Khôn.
Lần này trước khi chạy ra ngoài, cô đã trộm được không ít thứ tốt của Hợp Hoan Tông, chiếc túi Càn Khôn có thể chứa được ba tòa nhà lớn này chính là một trong số đó. Bên trong ngoài những pháp khí trộm được khác, còn có rất nhiều "vật dụng cần thiết" mà cô mua dọc đường, một chiếc túi nhỏ đựng toàn bộ gia sản của cô.
Tiêu Tịch Hòa lục lọi một hồi, tìm được một bình "Túy Dung Nhan" đặc biệt của Hợp Hoan Tông. Chỉ cần sau khi uống vào tập trung tinh thần, là có thể biến hóa thành bất kỳ dung mạo nào, không uống thuốc giải ít nhất có thể duy trì trong năm năm, trong thời gian đó cho dù là tu sĩ Đại Thừa cũng không thể nhìn ra sơ hở.
Các đệ tử Hợp Hoan Tông vì muốn nâng cao tu vi, thường xuyên phải ve vãn đủ loại tu sĩ để cùng tu luyện, để có thể đạt được hiệu quả cao, thường xuyên sử dụng loại thuốc này để biến hóa thành dáng vẻ mà đối phương yêu thích… Vậy thì vấn đề là, Tạ Trích Tinh thích kiểu người như thế nào?
Tiêu Tịch Hòa nhớ lại một hồi nội dung truyện, phát hiện ra hắn thật sự không có loại hình nào đặc biệt yêu thích, thứ duy nhất từng bày tỏ sự yêu thích, chỉ có một loại yêu thú tên là Thương Thố, cũng bởi vì thịt của loài đó rất thơm ngon.
Cô không thể biến thành thỏ được chứ? Khóe miệng Tiêu Tịch Hòa giật giật, nghĩ đến việc bản thân cũng không định dựa vào nhan sắc để thuyết phục hắn, chi bằng tùy tiện thay đổi ngũ quan một chút, chỉ cần khác với bản thân thật là được.
Sau khi thay đổi khuôn mặt, cô lại lấy ra một chiếc áo choàng tàng hình, ăn mặc chỉnh tề xong mới men theo con đường nhỏ lên núi.
Trước khi đến Côn Luân, cô đã tìm hiểu rất kỹ, cho nên có thể dễ dàng đi qua những con đường nhỏ, tránh được các đệ tử Côn Luân đang tuần tra trên núi, đi về phía Bối Âm cốc sau núi.
Theo như nội dung truyện, xung quanh Bối Âm cốc được bao phủ bởi kết giới và trận pháp, phía trên còn có một phong ấn khổng lồ do các tiên môn hợp lực tạo ra, bởi vì tầng bảo hộ quá nhiều, dẫn đến bất kỳ ai, bất kể tu vi cao thấp, một khi bước vào Bối Âm cốc sẽ bị mất hết công lực, hoàn toàn biến thành người thường.
Nhưng người tu luyện Hợp Hoan Đạo lại là ngoại lệ.
Thế nhưng tu vi của Tiêu Tịch Hòa cực kỳ thấp, có hay không cũng chẳng khác gì nhau, cho nên cô cũng không để ý đến điều này. Bởi vì tầng bảo hộ trong cốc đủ mạnh, cho nên bên ngoài cốc chỉ có các đệ tử Côn Luân bình thường canh giữ, điều này lại thuận tiện cho Tiêu Tịch Hòa, cô khoác chặt áo choàng tàng hình, nín thở đi qua các đệ tử Côn Luân, cuối cùng cũng bước một bước vào trong cốc.
Cơn gió âm u kỳ dị thổi đến, thổi bay cả mũ áo choàng, Tiêu Tịch Hòa vội vàng đội mũ lại, còn chột dạ nhìn lại phía sau một cái.
Rất tốt, những đệ tử kia không hề phát hiện ra.
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, một bên tim đập như trống, một bên thận trọng bước về phía trước.
Trong Bối Âm cốc, cây cối rậm rạp che khuất cả ánh mặt trời, quanh năm không thấy ánh sáng, khắp nơi đều toàn là hơi ẩm mốc meo. Tiêu Tịch Hòa bước trên lớp lá mục ẩm ướt, giày dép đều ướt sũng. Cô run rẩy bước đi, càng đi sâu vào trong càng căng thẳng, rất nhiều lần muốn quay đầu chạy trốn, nhưng nghĩ đến mục đích đến đây, liền cố gắng kìm nén bản năng muốn chạy trốn.
Bối Âm cốc quá lớn, cô đi rất lâu, mới đi qua một khu rừng nhỏ, đang suy nghĩ xem làm cách nào để tìm được Tạ Trích Tinh, thì từ phía xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo --
"Nói cái gì mà Ma Tôn tu vi cực cao, ta xem ra cũng chỉ có vậy, nếu không sao lại bị nhốt ở cái nơi không thấy ánh mặt trời này, nhốt một cái là ba mươi năm."
"Nào chỉ có tu vi không ra sao, dung mạo cũng chẳng được như lời đồn ở bên ngoài, ta thấy còn chẳng bằng một phần mười của đại sư huynh."
"Thật sự là tướng mạo bình thường."
... Sao lại có người khác ở đây? Tiêu Tịch Hòa ngạc nhiên trong giây lát, sau đó nhớ ra trong nguyên tác hình như có nhắc đến một hai câu, một số đệ tử ngoại môn của phái Côn Luân, dựa vào việc Bối Âm cốc hạn chế tu vi của Tạ Trích Tinh, thường xuyên rủ nhau đến đây kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn vài câu.
Lúc Tiêu Tịch Hòa đọc tiểu thuyết cũng không hiểu được, rõ ràng là cho dù Tạ Trích Tinh bị giam giữ ở Bối m Cốc, nhưng tất cả mọi người vẫn kiêng dè hắn, vậy tại sao những đệ tử ngoại môn này lại dám cả gan đến đây gây hấn chứ? Hơn nữa, Tạ Trích Tinh cũng chưa một lần nổi giận, hắn luôn tỏ ra dáng vẻ mặc kệ không màng để tâm. Điều này đã khiến cho một số đệ tử ngoại môn càng thêm hỗn xược, nhưng sự ngông cuồng chỉ dừng lại ở việc ba hoa bốc phét, bọn họ cũng không dám làm gì hơn.
Tiêu Tịch Hòa nén lại nghi ngờ trong lòng, nhẹ nhàng tiến về phía trước, quả nhiên sau khi đi vòng qua một thân cây lớn, liền nhìn thấy hai đệ tử Côn Lôn đang đứng đối diện Tạ Trích Tinh đang mặc áo cẩm bào đen.
Ngay tại thời khắc nhìn thấy Tạ Trích Tinh, phản ứng đầu tiên của Tiêu Tịch Hòa chính là: "Hai tên đệ tử Côn Lôn này bị mù rồi sao? Lại có thể cho rằng ngoại hình của Tạ Trích Tinh trông tầm thường? Như vậy mà tầm thường sao?!". Phản ứng thứ hai lại là: “Chết tiệt, biết vậy lúc nãy biến hình đẹp hơn một chút!”
Khi hai đệ tử Côn Lôn còn đang chém gió không ngừng, Tạ Trích Tinh đang lười biếng dựa vào gốc cây, tùy ý nghịch một chiếc lá. Nhưng đột nhiên hắn lại nhướng mắt nhìn về phía cô. Đôi mắt hẹp dài có chút hung hăng và ngang ngạnh, khiến Tiêu Tịch Hòa sợ tới mức tim ngừng một nhịp. Cho đến khi hắn thản nhiên nhìn sang chỗ khác, tiếp tục nghịch lá trên tay, Tiêu Tịch Hòa mới thở phào.
“May quá, không bị hắn phát hiện!” Tiêu Tịch Hòa thầm trấn an tinh thần.
Sau khi cô bình tĩnh lại, hai đệ tử Côn Lôn kia vẫn đang luyên thuyên, cô hoàn toàn không kìm được tức giận. Đùa chút thôi, cô ấy vẫn đang đợi để nhờ Ma Tôn giúp đỡ, nếu tâm trạng không vui thì tỉ lệ thành công của cô ấy chẳng phải sẽ giảm đi sao?
Nghĩ vậy, cô lặng lẽ nhặt một viên đá và đập thẳng vào đầu tên đại sư huynh.
“Ai?!” tên đệ tử bị đập quay đầu lại, kinh ngạc hét lên.
Bối m Cốc yên tĩnh, cây cối lặng im. Tên đệ tử bị đánh sững người một hồi, trong lòng đột nhiên trở nên bồn chồn.
“Đại sư huynh, có chuyện gì vậy?” Tên đệ tử bên cạnh vội hỏi.
"Không, không có gì..." Đại sư huynh quay đầu lại, Tiêu Tịch Hòa lại đập hắn thêm một cái.
Tên đại sư huynh quay phắc lại, nhưng phía sau vẫn không có gì, hắn nuốt nước bọt, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng vô cùng. Tên đệ tử đứng bên cạnh bị sự dị thường của hắn ta dọa sợ, trong lòng cũng đang không ngừng đánh trống: "Rốt cuộc xảy… xảy ra chuyện gì vậy?"
“Ngươi hoảng sợ cái gì!” - Đại sư huynh tức giận, quay đầu nhìn Tạ Trích Tinh: “Ngươi làm đúng không?”
Tạ Trích Tinh khẽ khịt mũi và vò những chiếc lá thành một cục tròn. Nước chảy ra nhuộm bẩn những ngón tay thon mảnh của hắn. Ba người còn lại bị sốc một cách khó hiểu, như thể thứ đang bị vò nát trong tay hắn chính là đầu của bọn họ.
“Đại sư huynh… chúng ta mau đi thôi, tên này dị hợm quá!” - Có người chịu không nổi muốn bỏ chạy rồi.
Tên đại sư huynh miệng hùm gan thỏ kia nhếch mép chế nhạo, để lại một câu "Ta sẽ tính sổ với ngươi sau!" rồi quay lưng bỏ đi. Tên đệ tử bên cạnh cũng vội vàng đuổi theo phía sau. Tiêu Tịch Hòa nhìn bóng lưng hoảng sợ của hai người họ, không khỏi khoái chí nhếch mép cười, đang tự mãn thì bên tai truyền đến một giọng nói lười biếng: "Vẫn còn muốn tàng hình sao?"
“Ối!” Tiêu Tịch Hòa sợ tới mức giật mình ngã xuống đất, chiếc mũ trên đầu rơi xuống, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tạ Trích Tinh xuất hiện bên cạnh không một tiếng động nào.
Tạ Trích Tinh khẽ nhếch cười, đôi mắt dài hẹp lộ ra vẻ khinh thường: "Nhát gan như vậy, mà còn dám một mình xông vào Bối m Cốc?"
Tiêu Tịch Hòa hoảng hốt nuốt nước bọt, định hỏi hắn sao phát hiện ra cô, nhưng sau đó lại nghĩ, lúc nãy cô dùng đá đánh người, có lẽ lúc đó đã bị hắn phát hiện.
Cô ấy nhếch khóe môi và miễn cưỡng rặn ra một nụ cười nhẹ: "Chào… Chào Ma Tôn!"
Tạ Trích Tinh nhướng mày: "Ngươi tới tìm ta báo thù sao?"
“… Không phải!” - Tiêu Tịch Hòa vội vàng xua tay.
Tạ Trích Tinh khẽ liếc mắt không nói gì, nhưng âm khí nghi ngút tỏa ra khắp người.
Tiêu Tịch Hòa nuốt nước bọt, vừa định nói thì Tạ Trích Tinh đột nhiên nghiêng người ghé sát. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn phóng đại vô hạn trước mắt, trái tim Tiêu Tịch Hòa suýt chút nữa nhảy ra ngoài, trong đầu nhất thời trống rỗng, sau đó hàng trăm ngàn đạn mạc (bình luận nổi trên màn hình) cùng lúc chạy qua.
Không phải chứ, hắn ta định hôn cô ấy à? Tiêu Tịch Hòa chưa làm gì cả, vậy mà hắn ta đã thích cô ấy sao? Nhưng trong nguyên tác chẳng phải hắn ta không ham nữ sắc sao? Hay là bị nhốt suốt 30 năm nên hắn phát điên rồi?
“Mùi gì vậy?” - Tạ Trích Tinh hỏi.
Tiêu Tịch Hòa sững người một chút: "Hả?"
“Giống mùi hạt dẻ.” - Ánh mắt Tạ Trích Tinh lần đầu tiên hiện lên một cảm xúc nghiêm túc.