Trưởng Thành Giống Y Hệt Thái Tử Xinh Đẹp Thô Bạo

Chương 5: Mỗi Lần Thấy Nàng Đều Ôm Bụng Cười Nghiêng Ngả

Minh Vương điện hạ tựa hồ rất đắc ý với nàng, lấy cả bảo ngọc đeo ở bên hông ra thế chấp, không tiếc hết thảy đại giới muốn có được nàng.

Nhưng mà cái cẩu nam nhân này………..

Cơ Ngọc đã tự mình sửa soạn tốt, cố tình trang điểm xinh đẹp hơn so với ngày bình thường, ra khỏi cửa đi đến lầu 3 Đồng Tâm Các.

Túy Tâm Lâu có tổng cộng bốn tầng lầu, lầu 4 là nơi ở của các cô nương, lầu 3 là nơi tiếp đãi khách quý. Minh Vương là khách quý lớn nhất, cho nên Đồng Tâm Các cũng là vị trí đẹp nhất ở lầu 3, phía trên Đồng Tâm Các, chính là Bích Ngọc Các.

Cơ Ngọc vừa mới đi vào, giương mắt là có thể nhìn thấy một người đĩnh bạt như ngọc đang ngồi ở trước bàn, trong tay hắn cầm chén rượu, liếc mắt một cái đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau đó không ngoài dự liệu mà cười phun ra.

Cơ Ngọc ở trong lòng lần thứ hai thở dài.

Cũng không hiểu được tại sao lại thành như thế này, Minh Vương trở thành người mà nàng không thể nắm bắt được, kĩ thuật diễn tinh vi cũng không có tác dụng, Minh Vương chỉ cần nhìn thấy nàng là cười nghiêng ngả.

Nàng dùng rất nhiều thủ đoạn, muốn cho Minh Vương đem nàng về phủ, làm nha hoàn cũng được, nhưng mà mỗi lần Minh Vương đều nói, không được, người kia sẽ gϊếŧ hắn mất.

Người kia, người kia, mỗi lần đều là người kia, nói nhiều đến mức nàng hoài nghi có phải Minh Vương đang lấy cớ từ chối hay không?

Nàng cũng từng hỏi hắn có thích người kia không?

Minh Vương nói là thích, nhưng cũng không phải kiểu thích như nàng nghĩ, mà là thích kiểu huynh đệ với nhau.

Nghĩ đến việc Minh Vương thường xuyên phá hoại cách ăn mặc trang điểm của nàng, làm nàng mặc giống thân nam nhi, nàng suy đoán, có lẽ người kia mà Minh Vương nói đến, rất có khả năng là một nam nhân.

Minh Vương yêu mà không có được, vì thế chạy đến chỗ nàng tìm kiếm sự an ủi và kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?

Nhưng mà biểu hiện của hắn thật sự kì quái, mỗi lần đều cười nghiêng ngả không ngừng được.

Có thể là do cười nhiều quá, thằng nhãi này cố ý cầm theo một cây quạt, trước kia không thấy có, chính là để lúc nào bắt đầu cười thì lấy quạt che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.

Nhưng khóe mắt cong cong thế kia, nàng có thể không nhìn ra là hắn đang cười hay sao?

Cơ Ngọc hành lễ, sau khi được Minh Vương cho phép thì ngồi ở phía đối diện hắn, đầu tiên là bồi hắn uống chút rượu, nhìn xem đến lúc không sai biệt lắm thì lại nhắc chuyện đưa nàng về phủ.

Chạy trốn quá mạo hiểm, ngỡ như bị bắt trở về, sau đó sẽ không còn được hưởng đãi ngộ như thế này nữa. Chắc chắn Liễu ma ma sẽ trừng phạt nàng, bắt nàng tiếp khách không ngừng. Cách ổn thỏa hơn, vẫn là đi theo con đường phía Minh Vương.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Minh Vương lại sử dụng cái cớ cũ mèm trước đó, lần này có tiến bộ hơn, hắn giải thích thêm một câu, “Người kia là hoàng huynh của ta.”

Hoàng huynh của hắn là Thái Tử, Cơ Ngọc cũng biết đến.

“Hoàng huynh chỉ cho phép ta chơi chơi, nếu mà động tình cảm, đối phương sẽ gặp nguy …….”

Hắn còn chưa nói câu tiếp theo, nhưng mọi người đều ngầm hiểu ý, Cơ Ngọc không phải ngu ngốc, trong lòng cũng sáng tỏ như gương.

Thân phận quá thấp kém, không xứng với Minh Vương điện hạ, chơi chơi thì được, còn để xảy ra tình cảm là không có khả năng, đem người về phủ là tương đương với đã động tình cảm.

“Hắn là ca ca của ta, sẽ giữ cho ta nửa cái mạng, nhưng còn ngươi, hắn chắc chắn sẽ gϊếŧ đấy.” Hắn không hù dọa nàng đâu, nếu để hoàng huynh biết có một người như vậy, lại là một nữ hài tử ở thanh lâu, sẽ thật sự gϊếŧ nàng.

Hai tháng trước hắn chỉ định đi nhìn xem cho vui, không định đấu giá cô nương nào, nếu là kẻ đối nghịch với hắn trả giá, hắn thuận tiện quấy rối một chút. Khi hắn nhìn thấy nàng, đột nhiên giật mình đứng dậy, phản ứng đầu tiên là phải giành lấy nàng bằng được, đem nàng vào phủ, không cho người khác nhìn thấy.

Giành thì giành được rồi, nhưng ngoài dự kiến của hắn, cô nương này chơi rất vui, quả thực hắn chơi vui đến quên cả trời đất, bây giờ giấu nàng ở đâu cũng là một cái vấn đề. Hoàng huynh thông minh như vậy, không có cách nào lừa gạt được, mang nàng đi nơi nào cũng không an toàn, nên đến bây giờ vẫn để nàng ở lại thanh lâu.