Nàng cùng Cơ Ngọc đã có một đoạn thời gian làm tỷ muội, hiểu được những điều Cơ Ngọc che giấu, nhiều năm như vậy mà không bị phát hiện, tâm cơ thật là sâu.
Trong lòng có chút không chịu nổi, nàng chỉ vào Cơ Ngọc quát lên:
“Liễu ma ma, ngài không cảm thấy kì quái sao? Trước đây Minh Vương điện hạ sẽ gọi tất cả tỷ muội đi vào hầu hạ, bây giờ lại chỉ gọi mỗi mình Cơ Ngọc. Một cái hoa hoa công tử, sao có thể làm được chuyện này, ngài không sợ rằng nàng là ác độc nữ nhân, sử dụng thủ đoạn không đứng đắn, hạ cổ độc chi thuật với Minh Vương, làm cho Minh Vương chỉ cần nàng. Nếu một ngày nào đó Minh Vương phát hiện ra, chỉ sợ toàn bộ chúng ta đều bị chôn cùng nàng.”
Liễu Tam Nương sửng sốt, có chút chần chờ, điều này đúng là có chút cổ quái, người hoa tâm như Minh Vương điện hạ, đột nhiên chỉ gọi một mình Cơ Ngọc, bộ dạng lúc nào cũng giống như là không có Cơ Ngọc thì không được, thật sự là có chút không giống bình thường.
“Yên Ca tỷ tỷ…….”Cơ Ngọc hơi nức nở, “Ngươi hận Cơ Ngọc như vậy sao?”
Lời nàng vừa nói ra, Liễu ma ma lại ngẩn người, đúng vậy, Yên Ca hận Cơ Ngọc, nên mới bôi nhọ Cơ Ngọc, bà như thế nào lại bị dắt mũi đi rồi?
Cơ Ngọc làm gì có gan hạ cổ cho Minh Vương, nàng làm thế nào làm được cũng là một vấn đề, Minh Vương cũng không ngốc, sẽ bị một cái thanh lâu nữ tử nho nhỏ làm hại sao?
Liễu Tam Nương ghét nhất các cô nương chơi trò tâm nhãn, đi vài bước đến trước mặt Yên Ca, tát nàng “bang” một cái, “Nha đầu chết tiệt kia, khi dễ ma ma ta già rồi nên tâm cũng mềm sao?”
Yên Ca bị đánh ngốc, ôm mặt, chưa kịp làm gì thì lại bị Liễu Tam Nương quát lớn: “Trở về phòng tiếp khách tốt cho ta, nếu còn dám lỗ mãng, cẩn thận ma ma đánh gãy chân của ngươi.”
Thân hình Yên Ca co rụt lại, trên mặt có chút sợ hãi, nhưng nàng nhìn thấy ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Cơ Ngọc phía sau lưng ma ma, trong lòng nàng lại càng bi phẫn, còn định phát tác ra, nhưng nửa ngày cũng chỉ vô lực thở ra một ngụm hơi dài.
Vô dụng thôi, Liễu ma ma đã bị hồ ly này mê hoặc mất rồi, nói gì cũng sẽ không tin.
Cơ Ngọc ở sau lưng Liễu Tam Nương, bỗng hơi há miệng, đối với nàng không tiếng động nói hai chữ.
“Xứng đáng”
Yên Ca cúi đầu.
Xứng đáng sao?
Nàng không biết, nhưng hiện tại nàng cũng hối hận, biết thế không nên trêu chọc Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc bị đẩy vào phòng, biểu hiện như là không yên tâm với Yên Ca ở bên ngoài, lo lắng hỏi: “Liễu ma ma, tỷ tỷ sẽ không sao chứ?”
Liễu Tam Nương thầm mắng nàng ngốc, bị hãm hại rồi còn lo lắng người khác như vậy, quá mức thiện lương, không thích hợp với sinh hoạt lục đυ.c ở thanh lâu này, “Ngươi vẫn là lo lắng cho chính mình đi”.
Thời điểm này Cơ Ngọc đang nổi tiếng, người ghen ghét nàng sẽ ngày càng nhiều.
“Vì sao ta phải lo lắng cho chính mình? Hiện tại không phải khá tốt sao?”Cơ Ngọc mở to đôi mắt, vô tội nhìn bà.
“Đứa nhỏ ngốc, có một Yên Ca, sẽ có người thứ hai, chẳng phải là sẽ có người ở ngoài cửa nói xấu ngươi cả ngày sao?”
Cơ Ngọc giống như là không có phản ứng lại, đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Không có, mọi người đều rất tốt mà.”
Ngoài miệng nàng nói tốt, nhưng lại cắn môi, toàn bộ ngũ quan tinh xảo đều trở nên ảm đạm.
Quả nhiên là bị khi dễ rồi.
“Như vậy đi, qua mấy ngày nữa Ma ma dọn dẹp Bích Ngọc Các để cho ngươi vào ở, nơi đó thanh tĩnh, về sau sẽ không nghe thấy những lời đồn đãi vớ vẩn nữa.”
Bích Ngọc Các là phòng lớn nhất trong toàn bộ Túy Tâm Lâu, hiện tại nàng là người đứng đầu Tứ đại hoa khôi, không cho nàng vào ở thì cho ai nữa?
Cơ Ngọc chớp chớp mắt, vẻ mặt vui sướиɠ giống như trẻ con được cho kẹo, “Liễu ma ma tốt quá, ta rất thích Liễu ma ma, có điều…..”
Nàng nghiêng đầu, thiên chân vô tà hỏi: “Vì sao đột nhiên cho ta vào ở Bích Ngọc Các vậy?”
Ngu ngốc, đương nhiên là để đề phòng ngươi lại bị khi dễ lần nữa, dù sao cũng là bảo bối của Minh Vương, có thể bảo hộ được nàng thì bảo hộ đi.
Đương nhiên trên mặt bà không biểu lộ chút nào, “Chính là vì cảm thấy phù hợp với ngươi, được rồi, ngươi mau trang điểm chải chuốt đi, Minh Vương điện hạ cũng đã đến rồi.”
Cơ Ngọc giật mình, “A, ta chút nữa thì quên mất, ta còn phải hầu hạ Minh Vương nữa.”
Nàng vội ngồi xuống sửa sang lại, Liễu Tam Nương cũng không quấy rầy nàng, săn sóc rời đi, trước khi đi cũng nhớ khép cửa lại.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài vang xa dần, Cơ Ngọc mới thu lại vẻ mặt non nớt ngây thơ chất phác, nàng nở một nụ cười.
Cuối cùng Bích Ngọc Các cũng tới tay, không uổng công nàng trong thời gian này ngày ngày đều diễn kịch.