Trưởng Thành Giống Y Hệt Thái Tử Xinh Đẹp Thô Bạo

Chương 11: Minh Vương Bị Đánh Đòn

Editor: Dung Chiêu Home

Khi nàng nói chuyện, đôi mắt ướŧ áŧ, giống như là chưa cả một hồ nước mùa thu vậy, giọt nước mắt lấp lánh, giống như là sắp sửa rơi xuống.

Thân mình Nam Phong run hết cả lên, cả người không được tự nhiên.

Ban đầu hắn không chú ý lắm, sau khi an trí chỗ ở cho nàng, mới phát hiện ra dung mạo cô nương này cơ hồ giống y như đúc với Thái Tử điện hạ của bọn hắn. Giống như là song sinh, không khác nhau nhiều, hơn nữa cũng cao cao gầy gầy y như nhau, hắn hoa mắt lên, suýt nữa thì nhận lầm người.

Khó trách hôm nay biểu hiện của Thái Tử không bình thường, còn bảo hắn đi tra xét thân phận của Cơ Ngọc cô nương, có khả năng là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của người nhà Hoàng Hậu.

Thật sự là quá giống nhau, dễ làm người khác hiểu lầm.

“Cô nương, ngài như vậy không phải là làm khó nô tài hay sao? Xin lỗi nô tài không thể nhận cái này được”

Nam Phong đem ngân phiếu trả lại cho Cơ Ngọc, rồi nói: “Tâm tư của Thái Tử điện hạ, làm sao mà chúng hạ nhân có thể đoán được, nô tài cũng không biết được ý định của Thái Tử điện hạ là gì.”

Mọi chuyện vẫn chưa điều tra rõ, hắn không dám nói bậy, ngỡ như nàng không có huyết thống quan hệ với bên nhà Hoàng Hậu, thì không biết Thái Tử sẽ xử trí nàng như thế nào.

Dù sao thì sẽ không thả nàng ra ngoài, rốt cuộc thì dung mạo cô nương này rất giống Thái Tử điện hạ. Thái Tử điện hạ là trăng sáng trên bầu trời cao, cô nương này thì ở dân gian ôm khách quyến rũ người.

Thái Tử điện hạ làm mưa làm gió trên triều đình, nàng ở thanh lâu, trái ôm một người, phải ôm một người.

Thái Tử điện hạ tự mình ổn trọng, nàng thì khoe mẽ tiếu táo.

Trước đây không biết thì không sao, bây giờ thì biết có một người như vậy, thì không có khả năng mặc kệ nàng.

Thái Tử điện hạ vốn dĩ là người có tính tình rất lớn, thường xuyên bị Nhị điện hạ và Cửu công chúa chọc tức, đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên, nếu thả Cơ Ngọc cô nương ra bên ngoài làm mưa làm gió, Thái Tử làm sao chịu nổi?

Sợ là sẽ bị tức đến nỗi không sống thọ được mấy năm đi.

“Thế thì ngài thử đoán xem cũng được”. Cơ Ngọc chưa từ bỏ ý định: “Ngài đi theo Thái Tử điện hạ cũng lâu rồi, không ít thì nhiều, chắc cũng hiểu Thái Tử điện hạ, điện hạ sẽ xử trí Cơ Ngọc như thế nào?”

Nàng lo lắng Nam Phong không nói cho nàng, nàng lại giả bộ nhu nhược đáng thương: “Cầu xin ngài chủ quản đại nhân.”

Nam Phong càng run rẩy hơn.

Hắn mới là người nên cầu xin đấy.

Cầu xin ngài, đừng dùng một khuôn mặt giống y đúc Thái Tử điện hạ, làm ra vẻ mặt đáng thương kia.

Dọa hắn sợ hãi.

Hắn cũng là người có kiến thức rộng rãi, mạnh mẽ làm chính mình bình tĩnh lại, miễn cưỡng dùng giọng điệu bình thường nói:

“Cô nương yên tâm, không phải chết đâu.”

Tự do thì không có khả năng có được, nếu nàng không làm ra chuyện xấu gì, như là gϊếŧ người phóng hỏa, thì cũng chỉ là bị bắt ở bên cạnh Thái Tử mà thôi.

Kì thực Thái Tử điện hạ không phải là người xấu, những lời đồn đãi Thái Tử hung hãn, hung ác dữ tợn, đều là lời đồn do Đông Cung cố ý tung tin ra ngoài.

Thái Tử có thân phận đặc biệt, lại còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ, không trở nên cường hãn một ít thì người khác sẽ khi dễ đến trên đầu hắn.

Cho nên ngày thường có chuyện xấu gì xảy ra, Thái Tử đều tận lực ôm nồi. Trong viện có người không cẩn thận rơi xuống giếng chết đuối, Thái Tử cho người truyền tin ra bên ngoài, nói người này vì đắc tội hắn mà bị hắn đẩy xuống giếng.

Có người bị bệnh chỉ còn nửa cái mạng, hắn cũng cho truyền tin ra bên ngoài, nói là người bị hắn đánh, cố tình làm thanh danh của mình càng ngày càng xấu đi.

Việc này không ai hiểu được, Minh Vương điện hạ cũng thế, chỉ có người ở bên cạnh Thái Tử, như hắn đây mới hiểu được.

Hắn nói cho Cơ Ngọc cô nương biết, cũng là hy vọng nàng yên tâm, đừng làm ra vẻ mặt cùng thần thái đáng thương này nữa, làm cho hắn sợ hãi, đến xương cốt cũng run rẩy hết cả lên.

Quả nhiên có tác dụng, có được đáp án khẳng định của hắn, sắc mặt Cơ Ngọc cô nương tốt hơn rất nhiều, biết được hắn sẽ không nhận lễ vật, nàng săn sóc nói: “Chủ sự đại nhân từng được ăn lẩu chưa?”

Nam Phong ngạc nhiên: “Lẩu là cái gì?”

Xem ra ở thế giới bên ngoài cũng không có món lẩu, Cơ Ngọc từ trước đến nay chưa bước chân ra khỏi Túy Tâm Lâu, không hiểu được thế giới bên ngoài, nhưng Nam Phong là người đi theo Thái Tử, kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng được ăn, như vậy chứng tỏ hiện tại chưa có món này.

“Hôm nào ta mời chủ sự đại nhân ăn lẩu nhé.”

Chủ sự đại nhân giúp nàng một ân tình lớn, hắn đi theo Thái Tử nhiều năm, theo lý sẽ là người hiểu rõ Thái Tử điện hạ nhất, hắn bảo không chết, thì có tám phần là sẽ không chết.

Một bữa cơm này, Cơ Ngọc là cam tâm tình nguyện mời hắn.

Nam Phong hơi cúi người xuống, thi lễ với nàng: “Cơ Ngọc cô nương, nếu không còn việc gì nữa, nô tài xin cáo lui.”

Hắn vẫn chưa đồng ý ăn cơm.

Cơ Ngọc cũng không miễn cưỡng: “Chủ quản đại nhân đi thong thả.”

Mục đích của nàng đã đạt được, tất nhiên là sẽ không níu kéo, để cho hắn rời đi. Nàng ngồi ở trong phòng trầm tư, vừa đúng lúc muốn rửa mặt đi ngủ, ngoài cửa lại vang lên tiếng của Nam Phong.

“Cơ Ngọc cô nương đã ngủ chưa?”

Cơ Ngọc theo bản năng lắc đầu, sau đó mới nhận ra Nam Phong đâu có nhìn thấy, nàng nói vọng ra: “Vẫn chưa ngủ, có chuyện gì vậy chủ quản đại nhân?”

“Không có việc gì cả”. Nam Phong nói tiếp: “Chỉ là bỗng nhiên nhớ ra, lúc nãy nô tài nói thiếu một câu.”

“Ngài còn nói điều gì nữa?” Cơ Ngọc hứng thú bừng bừng.

“Những điều nô tài vừa nói lúc nãy là thật, nhưng mà điều mấu chốt chính là, Cơ Ngọc cô nương không có làm chuyện xấu, không gϊếŧ người, không hại người thì mới được.”

Nếu là người đã làm chuyện xấu, gϊếŧ người, thì sẽ không có đãi ngộ tốt, không những không sống được, mà trước khi chết còn phải chịu một phen tra tấn.

Nam Phong nói xong, chào hỏi một câu, rồi mới rời đi.

Tiếng bước chân xa dần, Cơ Ngọc vẫn đang nghĩ lại xem mình đã làm chuyện xấu, từng gϊếŧ người chưa?

Chuyện xấu thì chắc chắn đã làm một ít, nhưng gϊếŧ người thì không. Chuyện xấu mà nàng đã làm, chắc không cùng cấp bậc với chuyện xấu mà Nam Phong nhắc tới nhỉ?

Nam Phong chắc là nói tới người có nhân phẩm kém, phóng hỏa, phản bội bạn bè thân thích, nàng khẳng định chắc chắn là mình chưa từng làm.

Không chỉ như thế, trong khả năng cho phép, nàng cũng đã giúp đỡ không ít người trong phạm vi quanh nàng. Nàng chỉ bị thua thiệt ở chỗ Yên Ca, nếu không phải do Yên Ca, bây giờ nàng vẫn là tiểu nha đầu trong lâu, đi hầu hạ các cô nương đây.

Nàng cố ý làm chính mình xấu đi, mỗi ngày đều bôi thuốc làm làn da trở nên vàng vọt, mặc một thân quần áo lôi thôi, nhăn nhúm.

Bởi vì cái hôm Yên Ca chạy trốn, nàng mặc xiêm y của Yên Ca, thay thế nàng ta nằm trên giường. Sau khi Yên Ca bị bắt trở về, nàng cũng bị thẩm vấn. Liễu Tam Nương bóp cằm nàng, trong lúc vô tình phát hiện trên mặt nàng có thuốc dán, rửa sạch mặt nàng, để lộ ra chân dung.

Nhìn nàng không xấu, lại còn có dáng dấp mỹ nhân sau khi lớn lên, thế là nàng bị đưa lên đài đấu giá, nếu không nỗ lực một chút, nàng sẽ phải thường xuyên tiếp khách mất.

Cơ Ngọc mỗi khi nhớ đến chuyện này thì đều thở ngắn than dài.

Cuộc sống của nàng vì một việc thiện mà chạy lệch ra khỏi quỹ đạo. Về sau, nếu không có khả năng cho phép, nàng tuyệt đối không nhắc lại hai chữ thiện lương này nữa.

Yên Ca đã lấy đi một tia lương tri cuối cùng của nàng.

Tuy rằng vứt bỏ sự nhân từ, nhưng cũng không đến mức làm chuyện xấu, trừ bỏ chuyện lợi dụng Yên Ca một phen, ngày thường nàng cũng rất rộng lượng, rất ít khi để ý những chuyện lung tung rối loạn. Sau khi kiểm đếm kỹ sự việc mình làm mười mấy năm qua, Cơ Ngọc ngáp một cái, yên tâm đi ngủ.

Ngày hôm sau, nàng bị một tiếng kêu làm bừng tỉnh. Mở mắt phát hiện hoa văn ở đỉnh đầu không giống với ở thanh lâu, mới từ từ phản ứng trở lại, nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Nàng bị Thái Tử chuộc thân, thoát khỏi thanh lâu, về sau được xem như là có một nửa tự do. Nói là một nửa, bởi vì vào Đông Cung, chắc sẽ không khác nhiều so với Túy Tâm Lâu, cũng không thể tùy ý đi ra ngoài nhìn xem.

Nếu mà dụ dỗ Thái Tử tốt, nhờ Thái Tử đem nàng ra ngoài chơi, tình huống như vậy đã tốt hơn nhiều so với ở thanh lâu, ít nhất không cần lo lắng đề phòng, tiếc hận cho trinh tiết của mình nữa.

Vấn đề lớn nhất bây giờ là làm sao dỗ dành Thái Tử cho tốt.

Thoạt nhìn thì thấy tính tình Thái Tử cũng lớn lắm.

Nàng đang suy nghĩ, thì nghe được giọng nói của Thái Tử từ xa truyền đến. “Nam Phong, ngươi chưa ăn cơm à?”

Vừa dứt lời, là tiếng gậy đánh, và tiếng kêu khóc thảm thiết của Minh Vương, càng về sau càng kêu to.

Cơ Ngọc bỗng nhớ ra, hôm qua Minh Vương điện hạ nói rằng, chờ hắn khỏi phong hàn thì lại nhận phạt. Mới qua một đêm thì làm sao khỏi bệnh được, Thái Tử điện hạ nuốt lời, không giữ chữ tín sao?

Cơ Ngọc xốc chăn lên, xuống giường, chạy ra phía cạnh cửa lén nhìn, trong viện, Thái Tử đang ngồi yên trên ghế tựa, đang xem gì đó ở trong tay.

Bên cạnh là Minh Vương đáng thương, đang nằm trên băng ghế được ghép lại từ hai tấm gỗ, bị Nam Phong cầm gậy đánh.

Sau khi Thái Tử điện hạ nhắc nhở, Nam Phong xuống tay tàn nhẫn hơn một chút, nhưng vẫn là ngoài mạnh trong yếu, bên ngoài nhìn thì đánh rất nặng tay, kì thực đến lúc chạm vào Minh Vương thì lại rất nhẹ.

Minh Vương làm sao mà không hiểu được tiểu tâm cơ của Nam Phong, rất phối hợp mà kêu gào to hơn, làm cho ca ca của hắn hiểu được, Nam Phong thật sự đánh nặng hơn, làm cho hắn bị đau không ít đâu.

“Vẫn còn sức kêu lớn tiếng như vậy, xem ra nếu không đánh thêm 10, 20 cái nữa, thì quả thực là xin lỗi ngươi quá.”

Đám người hầu cạn lời.

Minh Vương điện hạ thật là đáng thương.