Trưởng Thành Giống Y Hệt Thái Tử Xinh Đẹp Thô Bạo

Chương 9: Vẻ Ngoài Ta Giống Với Bạch Nguyệt Quang Của Thái Tử Sao

Nàng làm xong lại có chút hối hận.

Hắn muốn vén thì cho hắn vén tóc, làm gì mà nàng lại tự mình vén chứ, ngỡ hắn nổi giận thì làm sao bây giờ? Thái Tử mà giận dữ, thì sẽ có người mất mạng đó.

Nhưng mà Thái Tử rộng lượng hơn so với nàng tưởng tượng, cũng không vì chuyện nhỏ nhặt này mà giận dỗi, chỉ lẳng lặng rụt tay về, đặt tay trên đầu gối.

Cơ Ngọc thì lại cảm thấy hối hận một trận, vừa rồi là một cơ hội tốt để tiếp xúc, thế mà nàng lại bỏ lỡ.

Tuy rằng nàng không biết Thái Tử điện hạ có mục đích gì, nhưng nhìn giống như là không có ý định gϊếŧ nàng. Chỉ cần không gϊếŧ nàng, nàng còn lo lắng cái gì nữa?

Tâm tư của nàng lại bay xa, nổi lên ý định nhào vào trong ngực của Thái Tử, đem lần đầu tiên của mình cho Thái Tử điện hạ.

Rất nhiều cô nương trong lâu đều làm như vậy, hiểu được rằng lần đầu của chính mình rồi cũng sẽ bị bán cho người khác, trốn không thoát được, chi bằng đem lần đầu tiên cho người mà chính mình coi trọng.

Thái Tử điện hạ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, diện mạo còn đẹp hơn Minh Vương tiểu điện hạ nữa, tâm cơ lòng dạ thâm sâu, thần bí khó lường. Một người nam nhân như vậy khiến mọi người sợ hãi, nhưng cũng là có lực hấp dẫn trí mạng.

Khiến cho nàng mong muốn giơ chân nhỏ ra, ở cận kề cái chết mà thử sức.

Ngỡ đâu lại thành công, Thái Tử điện hạ cũng có ý với nàng thì sao?

Phản ứng của Thái Tử lúc nãy rất kì quái, Cơ Ngọc sâu sắc hoài nghi, hay là chính mình gặp phải tình huống thế thân trong truyền thuyết hay kể?

Nàng và người phụ nữ Thái Tử âu yếm lớn lên rất giống nhau, Thái Tử thích nữ nhân kia, nữ nhân kia lại không thích hắn? Cũng có khả năng người đó đã chết rồi, Thái Tử vẫn tiếc nuối, đúng lúc gặp được nàng, người giống y như đúc với nữ tử bạch nguyệt quang trong lòng hắn, có lẽ sẽ tiếp nhận nàng, để lấp đầy chỗ trống trong trái tim.

Nếu Thái Tử rất yêu thương bạch nguyệt quang kia, bạch nguyệt quang kia lại chết mất rồi, dù Cơ Ngọc nàng không được làm Thái Tử phi, làm thϊếp thôi cũng tốt, sau này sẽ có một vị Thái Tử Phi mới, người này tính tình ghen tị, trước khi đón dâu vào cửa sẽ bảo Thái Tử dọn dẹp giải tán những mối quan hệ lung tung rối loạn trong phủ, nàng cũng sẽ ở trong số đó, được chút tiền bạc rời đi, hoàn mỹ!

Trong lòng Cơ Ngọc tưởng tượng thật sự sinh động, trên mặt lại không biểu hiện gì, cũng không biết được tính tình của “người kia” là như thế nào, chỉ thử biểu hiện ra vẻ mặt sợ hãi khϊếp đảm, nhìn trộm sắc mặt của Thái Tử điện hạ.

Vẫn còn tốt, hắn không nhịn cười như Minh Vương, nhưng như thế nào nàng cảm giác không được tốt lắm?

Là ảo giác sao?

Đầu ngón tay của Cơ Ngọc giật giật, nhịn không được mà lôi kéo tay áo dài của hắn, e thẹn nói: “Công tử, ngài thật hung dữ nha, dọa thϊếp sợ đó.”

Nàng tự nhiên cảm thấy không khí xung quanh bỗng nhiên lạnh đi, làm nàng rùng mình một cái.

Cơ Ngọc chớp chớp mắt, trong lòng tự an ủi nói, chắc là do gió ngoài cửa sổ thổi mạnh quá, sau đó thì không để ý nữa, tiếp tục làm nũng, nói: “Công tử, có phải thϊếp làm sai điều gì không? Vì sao ngài không để ý tới nhân gia nha.”

Bắt đầu có sát khí ở xung quanh, giống như có ai đó ẩn nấp ở góc khuất, quyết cho nàng một đòn trí mạng. Cơ Ngọc lại ngốc hơn nữa cũng có thể cảm nhận được, có phải là có chỗ nào không đúng?

Chẳng lẽ hắn không thích nữ hài tử thẹn thùng?

Thế thì thay đổi thành nữ hài đơn thuần?

Ánh mắt nàng nháy mắt thay đổi, giống như ánh mắt của chú nai con, sạch sẽ ướŧ áŧ: “Công tử, thϊếp cảm thấy hơi hơi lạnh.”

Lần này không làm nũng, nhưng bản thân chính những lời nói kia lại là làm nũng. Nàng nhìn thấy Thái Tử một thân quý khí bắt đầu tháo dây, cởϊ áσ khoác ngoài trên người, đột nhiên không hề báo trước mà khoác áo trùm lên đầu nàng.

Trong nháy mắt, Cơ Ngọc không nhìn thấy cái gì, một mảnh tối đen, nàng có chút không thích nghi được, vừa muốn giơ tay kéo áo khoác xuống, liền nghe được Thái Tử điện hạ cắn răng, đè nén tức giận mà quát: “Ngu Tô!”

Choang!

Không biết thứ gì bị đập trúng, rơi xuống đất, các mảnh nhỏ bắn ra đập vào chân Cơ Ngọc, nàng mới phát hiện đó là ấm trà ở tủ cạnh giường, bị Thái Tử ném xuống đất.

Không hiểu được vì sao mà Thái Tử lại như vậy, lệ khí trên người giống như tràn ra, không thể giấu đi được.

Cơ Ngọc giơ tay định kéo áo khoác xuống, nhưng vẫn nên thành thành thật thật ngồi im thì tốt hơn.

Ngồi xem tình huống trước đã.

Hiện tại mà làm xằng bậy chính là đâm đầu vào họng súng đó.

Thái Tử chỉ mất khống chế một lát, Cơ Ngọc rất nhanh liền phát hiện hơi thở gấp gáp của Thái Tử dần dần bình ổn lại, đến khi có người từ ngoài cửa tiến vào, giọng nói của Thái Tử đã khôi phục như lúc ban đầu.

“Người đã cứu lên đây chưa?”

Giọng nói đã không còn gợn sóng, tĩnh lặng như nước, giống hệt lúc nãy khi gọi nàng “Lại đây”.

Phảng phất giống như là người tức giận lúc nãy chỉ là ảo giác, chỉ có Cơ Ngọc hiểu được là không phải, Thái Tử thật sự có một khắc bị Minh Vương điện hạ làm cho tức giận đến nỗi phải đập ấm trà.

“Thưa điện hạ, đã cứu được và đưa lên đây.”

Lời này chắc do người vừa nhảy xuống nói, từ lúc họ tiến vào, Cơ Ngọc vẫn luôn nghe được tiếng giọt nước rơi xuống đất, thỉnh thoảng còn có một hai tiếng run run, mùa này mà xuống nước, tất nhiên là sẽ bị lạnh.

“Đã chết chưa?”

Cơ Ngọc lén nhìn trộm qua khe hở, Thái Tử điện hạ mặc một thân bạch y bình thường, trên đầu đội mũ rèm chưa tháo xuống, không nhìn rõ biểu tình của hắn, nhưng mà lời nói không dễ nghe.

Xem ra vẫn còn tức giận, nghẹn khí ở trong bụng đâu.

“Nhị điện hạ hết thảy an khang, không bị thương ở chỗ nào, nhưng không biết vì sao, vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.”

Kì thực lúc hắn vừa mới xuống nước cứu người vẫn còn thấy nhị điện hạ khỏe khoắn lắm, đang cật lực bơi về phía bờ, nhưng sau khi bị bọn hắn bắt được thì nhị điện hạ bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, cho đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

“Phải không?” Thái Tử điện hạ cười lạnh: “Nếu vẫn còn tốt, thì đánh cho hắn mất nửa cái mạng đi.”

Minh Vương tiểu điện hạ dự đoán thật là chuẩn, nói là sẽ mất nửa cái mạng, quả thực chính là nửa cái mạng.

Cơ Ngọc vặn vẹo đầu, nhìn về mặt đất cách đó không xa, lại bỗng nhiên nhìn thấy Minh Vương điện hạ run run một cái, sau đó run rẩy nhiều hơn, cái người xảo trá kia vừa đúng lúc “tỉnh lại”, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn về phía ca ca của mình.

“Hoàng huynh.”

Ánh mắt của Thái Tử điện hạ lạnh lùng: “Phạm phải lỗi lớn như vậy, ngươi cảm thấy làm nũng có tác dụng không?”

Tất nhiên là vô dụng, nhưng mà.

“Đệ hình như bị nhiễm lạnh, phát sốt rồi, chờ đệ khỏi bệnh rồi lại đánh có được không?” Ngu Tô cật lực tranh thủ cho chính bản thân.

Ngu Dung không nói chuyện, chỉ cười nhạt một tiếng, đó là biểu hiện ý tứ đồng ý.

Dù sao cũng là chính mình thân đệ đệ, chẳng nhẽ lại thật sự gϊếŧ hắn chắc?

Ánh mắt hắn rất nhanh rời khỏi người Ngu Tô, nhìn về phía người đang bị khoác áo khoác, an an tĩnh tĩnh đứng một bên chờ. Trong một khoảnh khắc, đồng tử hắn hiện lên một tia âm lãnh.

Người này! Người này sau khi lớn lên, chắc chắn sẽ giống hắn y như đúc.

Tuy rằng hắn đã sống mười mấy năm, nhưng còn chưa thấy việc gì thần kì như thế này, trong thiên hạ thế mà có người có dung mạo giống hắn y hệt, giống như là cùng một mẹ đẻ ra, lại còn là một nữ tử.

Hắn biết rõ ràng, năm đó mẫu hậu chỉ sinh một người là hắn, cho nên không có khả năng là long phượng thai, như vậy thân phận của nàng thật sự rất khả nghi.

“Hoàng huynh.”

Ngu Tô uống xong một ngụm nước, cổ họng ngứa ngứa, nhịn không được ho khụ một tiếng, “Huynh còn nhớ chuyện mà buổi sáng đệ nói với huynh không?”

Buổi sáng hôm nay hắn hỏi hoàng huynh, bên nhà ngoại mẫu hậu có lưu lại huyết mạch ở bên ngoài không, hắn nghi ngờ Cơ Ngọc là do tỷ tỷ hoặc muội muội của mẫu hậu sinh ra, có quan hệ họ hàng với bọn họ.

Kì thực hắn biết chuyện này là không có khả năng xảy ra, hắn nói vậy là mong muốn hoàng huynh hướng suy nghĩ về phương diện này, như thế, nếu Cơ Ngọc bị hoàng huynh phát hiện đi chăng nữa, cũng sẽ không xúc động mà gϊếŧ nàng ngay, như thế nào hoàng huynh cũng sẽ phải đi điều tra một phen rõ ràng đã.

Khoảng thời gian đó cũng đủ để cho hắn nghĩ ra phương án cứu Cơ Ngọc.

Nhưng vẫn là ngoài ý muốn, hắn chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, hoàng huynh lại để ý trong lòng, trực tiếp đến thanh lâu tìm người. Hắn đang tính toán giấu giếm thêm một thời gian nữa, kế hoạch của hắn không theo kịp tình tiết phát triển a.

Ngu Dung không trả lời hắn, tầm mắt dừng ở áo khoác hạ nhân mà hắn đang khoác trên người, trong ánh mắt đầu tiên là sự hung dữ tức giận, sau đó lại thu liễm xuống dưới, mặt âm trầm nói: “Đi về trước đã.”

Tay áo vung rộng, hắn bước chân rời đi, những người khác cũng nhanh chóng đi theo, Nam Phong rất có tự giác mà đến bên cạnh vị nữ tử được hai vị hoàng tử đối xử đặc biệt, mang nàng đi đến chỗ tú bà của Túy Tâm Lâu, đàm phán với tú bà để chuộc thân cho nàng.

Cơ Ngọc cứ như vậy, mơ mơ màng màng mà bước lên xe ngựa của Thái Tử điện hạ, bên trong xe có mùi hương lành lạnh của Thái Tử, hơn nữa cái áo khoác không che kín, nàng có thể dễ dàng từ khe hở, nhìn thấy nửa thân mình của Thái Tử điện hạ, nhìn thấy cả ngực đang phập phồng của hắn.

Thái Tử giống như là bị Minh Vương làm cho tức giận không nhẹ, quanh thân hắn áp suất hạ thấp, làm nàng một câu cũng không dám nói.

Cơ Ngọc giật giật nhẹ ngón tay, muốn đem áo khoác kéo xuống.