"Khi không có ai khác cứ việc gọi ta bằng tên thôi!!"
Tần Chi Hồng sững sốt, việc gọi người trong hoàng cung bằng tên mà bản thân người đó không có mối quan hệ mật thiết nào thì cho đó là phạm tội khi quân chắc chắn sẽ bị đem đi xử tử. Đại tướng quân còn muốn lo cho đất nước nên không dám phạm vào tội đó, cô lắc đầu nguầy nguậy từ chối sự việc này.
"Đất nước này giờ do chính ta cai quản ngươi còn sợ chết hay sao?"
Tần Chi Hồng bĩu môi, chính người cai quản nên ta mới sợ chết đây. Là ai lúc trước chỉ làm hoàng hậu thôi mà đã khiến ta sống không bằng chết đây hả? Thấy biểu hiện khinh thường của đại tướng quân đối với mình, thiên hậu mặt mày tối sầm lại mà buông tay ra khỏi người của cô. Tần Chi Hồng biết mình lại coi trời bằng vung nên giả ngu cười ngốc vòng tay ra sau của người này mà kéo đến.
"Được mà, vậy từ giờ thần sẽ gọi người bằng tên."
Tần Chi Hồng mỉm cười, tay bám lấy eo của thiên hậu càng xiết chặt hơn, đưa mặt mình từ từ đến gần gương mặt xinh đẹp ấy. Lưu Mã Kiều cũng dần nhắm mắt lại bởi vì không lâu sau đó nàng đã cảm nhận được thứ mềm mại kia áp vào môi mình rồi. Tần Chi Hồng nhẹ hôn lên cánh môi hồng của thiên hậu, nàng cũng nhanh chóng đáp trả nụ hôn ấy, tay đặt lên vai của đối phương để vào tư thế đắm chìm trong sự ngọt ngào. Khoảnh khắc ấy dường như dừng lại để cho hai nữ nhân này cùng nhau tận hưởng sự hạnh phúc xảy ra lần đầu tiên trong đời, tuy cả hai có hơi vụng về trong chuyện này nhưng cũng rất vui khi được hoà quyện chung như vậy.
Không lâu sau đó vì hết dưỡng khí nên mới dứt nụ hôn làm kéo theo một sợi chỉ bạc, Lưu Mã Kiều mím môi đỏ mặt quay lưng đi để lại Tần tướng quân mỉm cười nhìn theo, cô nhanh chóng cất quyển sách mình đang cầm lên kệ rồi đuổi theo sau thiên hậu.
"Chờ thần với!!"
Mối tình của thiên hậu và đại tướng quân diễn ra trong âm thầm nhưng lại có kẻ biết được thì không ai khác ngoài ba người bọn họ. Hoan Quốc, Bính Phong và Khước Vũ, vì thấy đại tướng quân nắng mưa thất thường và nghi hoặc rằng tướng quân đang biết yêu nên ba tên nhiều chuyện này đã lặng lẽ theo dõi và kinh ngạc phát hiện được rằng... Ý trung nhân của đại tướng quân đó chính là..
"Chính là thiên hậu sao?"
Khước Vũ bất ngờ nói ra thành tiếng suýt chút nữa đã bị phát hiện rồi, hai người còn lại làm ra dấu im lặng "Suỵt" sau đó tiếp tục quan sát Tần tướng quân đang nắm tay thiên hậu ở Hoa Viên.
"Chúng ta lén nhìn họ như vậy có bị phạm tội khi quân không?"
Bính Phong tuy là người đầu têu nhưng lại là người lo sợ nhất khi quyết định theo dõi hai người họ như vậy.
"Không phải chính huynh là người đầu têu hay sao?"
Khước Vũ lườm người phía trước rồi bĩu môi, Bính Phong rút đầu về rồi khoanh tay xoa cằm làm vẻ nghĩ ngợi.
"Tuy vậy nhưng đây sẽ là bí mật quốc gia."
"Chính vì vậy chúng ta nên kín miệng một chút."
Hoan Quốc cũng rời khỏi hiện trường rồi bàn chuyện với hai người còn lại, Khước Vũ đột nhiên phá lên cười làm Bính Phong giật mình sợ hãi đi đến bịt miệng cái tên này lại, Hoan Quốc thì tặng cho hắn một cú vào đầu cho bỏ cái tội không biết điều.
"Ui da."
Nhìn cái tên trước mặt xoa đầu, Bính Phong mới cau mày hỏi.
"Ngươi cười cái gì?"
Đột nhiên Khước Vũ nở một nụ cười bí hiểm, gương mặt cũng trở nên xảo trá hơn.
"Nếu như vậy tại sao chúng ta không trêu ghẹo đại tướng quân một chút đi!?"
"Tưởng cái gì hay ho, đầu đất nhà ngươi chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi hả?"
Tên Khước Vũ lại bị Hoan Quốc đánh tiếp, hắn ôm đầu ai oán mà trách mắng.
"Sao huynh đánh đệ nhiều vậy?"
Tần Chi Hồng sau khi rời đi mang theo gương mặt hạnh phúc về phòng nhưng khi cánh cửa mở ra cô giật mình suýt nữa ngã ngửa vì trong phòng mình xuất hiện ba người bọn họ, cô khép cửa lại rồi cau mày dò xét từng người một.
"Các ngươi sao lại tự tiện vào phòng của bổn tướng quân?"
"Là có chuyện muốn bàn với người."
Khước Vũ nói xong liền được hai người kia gật đầu phụ hoa, Bính Phong ho khan một cái rồi đứng dậy từ từ đi đến trước mặt đại tướng quân làm vẻ ra oai.
"Đại tướng quân nên biết rằng ba người chúng tôi đang giữ bí mật của người, tướng quân tốt nhất là nên hậu đãi ba người chúng tôi tốt một chút đi."
Thấy tên này hôm nay lại dám ăn nói xấc xược với mình, cơ mặt cô giật giật liền đưa tay ký một cái vào đầu của tên trước mặt. Bính Phong ôm đầu ai oán lùi về sau nhìn Hoan Quốc cầu cứu, tướng quân Hoan gật đầu sau đó đứng lên vỗ ngực nói.
"Hai người họ không dám nói thì thần sẽ nói, đại tướng quân có phải người và thiên hậu đang phải lòng nhau không?"
Tần Chi Hồng đứng bất động như hoá đá vì không hiểu sao ba tên này lại biết được chuyện của mình, cô vỗ trán trong lòng thầm chửi rủa muốn gϊếŧ người diệt khẩu ngay lập tức nhưng không thể được, cô đi đến khoác vai Hoan Quốc làm vẻ thân thiện nhưng lại nghiến răng ken két để hỏi chuyện.
"Các ngươi đã theo dõi ta?"
"Phải hay không thì ba người chúng tôi cũng đã biết hết rồi, người đừng có mà hâm doạ."
Nói rồi cả ba cười lớn làm đại tướng quân đây máu sôi đến tận não. Từ thái độ đắc chí giờ đây ba người họ mỗi người ôm một cục u trên đầu vì bị đánh, Hoan Quốc cay cú đổ thừa cho Khước Vũ lắm trò, bày trò nào thì hư hỏng trò đó nếu không bị phạt cũng bị đánh cho u đầu, tên này không có gì là tốt lành cả.
"Cũng tại ngươi cả đấy, không thấy ngài ấy xấu hổ mà chúng ta mới là người xấu hổ đây!!"
Khước Vũ bĩu môi nhìn hai người họ và ngay cả mình đều bị phạt xách một xô nước đầy ở trên đầu, đây là cái giá phải trả khi dám chọc ghẹo đại tướng quân!
"Ai biểu hai người nghe theo lời của đệ làm gì?"
Thấy tên này chối tội Bính Phong tức điên lên dùng chân đá vào người của Khước Vũ làm hắn trở nên loạng choạng mà kêu ca.
"Này.. nếu mà làm đổ nước sẽ bị tướng quân phạt nặng hơn nữa đấy!"
"Để ngày mai ta xử ngươi như thế nào, nghe theo lời của cái tên đầu đất như ngươi không có gì may mắn cả.". Tiên Hiệp Hay
Khước Vũ liên tục bị đổ tội và trách mắng mà không hài lòng tý nào, ba người họ tuy bị phạt nhưng vẫn ồn ào làm người bên trong không thể nào nghỉ ngơi được, cô mở cửa ra quay sang nhìn ba cái tên không biết điều, cô cáu gắt ra lệnh bọn họ quỳ gối không cho đứng nữa nếu như còn làm ồn thì cô sẽ cho bọn họ vừa chạy vừa xách nước trên đầu, nếu làm đổ nước sẽ bắt đầu lại. Biết tướng quân đã tức giận nên ba người họ cũng đành cay ghét nhìn nhau chấp nhận hình phạt để thời gian trôi qua nhanh chóng.
Tuy đôi khi có châm chọc đến độ đánh nhau nhưng cả ba người đều rất quý nhau vì họ đều có điểm chung là một lòng trung thành với Tần tướng quân. Khi Tần Chi Hồng ra trận chắc chắn sẽ có mặt của ba người này, tình nghĩa keo sơn của họ gắn bó cũng làm cho danh tiếng của đại tướng quân thêm lừng lẫy vì cô có những người thuộc hạ trung thành sẵn sàng hi sinh bản thân để bảo vệ vị cứu tinh của mình. Bốn người nhưng một mạng sống, điều đó làm ai cũng ngưỡng mộ và trân quý, chỉ cần chúng ta rộng lượng biết tha thứ cho những cái sai thì tất nhiên điều tốt đẹp sẽ tự khắc mà đến.