“Tướng quân Tần, khanh hãy báo cáo về tình hình vừa rồi đi.”
Trước mặt là một vị hoàng đế đã đến tuổi ngồi trên ngai vàng đầy quyền lực, người này đã trị vì Lai Minh đã hơn 50 năm nhưng vì căn bệnh vô sinh mà ông ta không thể nào có cho mình một người con để thừa kế ngôi vị, chính vì vậy cả đất nước ai cũng biết người sau này sẽ thay ông lãnh đạo không ai khác ngoài hoàng hậu Lưu Mã Kiều. Hoàng hậu duy nhất và cũng là hoàng hậu cuối cùng của Lai Minh vì nàng sẽ là Thiên Hậu trong tương lai.
“Muôn tâu bệ hạ, kẻ địch đã hoàn toàn bị đánh bại bởi kế của thần, cũng nhờ sự giúp sức của binh lính và mọi người đã dành ra hàng canh giờ để lên kế hoạch nên chiến thắng dễ dàng đến với tay quân ta...”
Tần Chi Hồng kể lại toàn bộ kế hoạch do mình nghĩ ra và cùng tất cả đội quân thực hiện đánh bại kẻ địch, hoàng để vừa lắng nghe vừa gật gù tỏ vẻ khen ngợi, gương mặt càng trở nên tươi tắn hơn khi thấy rằng quân tướng của Lai Minh vừa võ công thâm hậu vừa đa mưu túc trí.
“Trẫm có lời khen ngợi, quả là không uổng công trẫm đặt nhiều kỳ vọng ở khanh, haha.”
Thấy hoàng đế vui vẻ cười lớn trước chiến công của mình tướng quân Tần cũng cảm thấy vui lây, từ khi cung kính hành lễ với hoàng đế đến giờ Tần Chi Hồng vẫn luôn giấu hai bàn tay của mình vào sâu ống tay áo nhưng vô ý để sơ hở ra một chút làm vị hoàng đế tinh ý kia phát hiện bèn lên tiếng hỏi.
“Tay của khanh bị làm sao vậy?”
Chi Hồng bất giác giật mình, bèn cười trừ và suy nghĩ ra lý do.
“Bẫm bệ hạ, thần chỉ là do sơ xuất bị thương trong lúc đánh nhau mà thôi, không có đáng gì cả. Đa tạ bệ hạ đã có lòng tốt quan tâm đến hạ thần.”
Tần Chi Hồng thấy vậy càng rút hai bàn tay vào ống tay áo sâu hơn, đưa lên cao, thấp người cung kính đáp lễ cảm kích với hoàng đế.
“Sao lại như thế? Nếu trẫm nhớ không lầm thì khanh đâu để bản thân mình bị thương?”
Đúng vậy, điều đó ai trong triều đình cũng đều biết đến sự cẩn thận, đầy mưu trí khi thực hiện nhiệm vụ của tướng quân Tần. Bây giờ nói người này bị thương, bất kể ai nghe thấy cũng mang sự nghi hoặc chứ không riêng gì hoàng đế cả.
“Chỉ là.. trong tình thế lúc ấy sức khoẻ hạ thần có hơi không ổn định nên mới để bản thân bị thương, lần sau thần sẽ cẩn thận hơn..”
Tần Chi Hồng lại đưa tay lên cung kính hành lễ, người ngồi trên kia vuốt râu nhìn nữ tướng quân rồi lại nói tiếp.
“Ra vậy, ta sẽ nhờ đại y đến chữa trị cho khanh...”
Chưa kịp để cho hoàng đế nói xong, Chi Hồng bạo gan xen vào từ chối lời đề nghị ấy của ông.
“Thưa bệ hạ, bản thân thần chỉ là một người phàm phu tục tử không xứng đáng được ân huệ đó từ bệ hạ, thần chỉ dành một chút ít thời gian cũng tự chăm sóc cho bản thân được. Lòng tốt này của người thần xin khắc cốt ghi tâm, thần đã nguyện chết vì Lai Minh vậy nên những vết thương này đâu có là gì đối với thần. ”
Tần Chi Hồng không những đa mưu túc trí mà còn là người ba hoa, lẻo mép mà ít người biết được vấn đề này. Hoàng đế gật gù vừa ý với thái độ khiêm nhường của nữ tướng quân, ông bèn đưa ra một lời đề nghị khác.
“Được rồi, vậy ta cho phép khanh nghỉ ngơi ba ngày để ổn định sinh lực, trong thời gian qua cũng đủ thấy khanh đã làm tốt nhiệm vụ của mình nên xứng đáng được đặt cách. Không nói gì nữa, lui ra đi!”
Thấy người bên dưới định mở miệng từ chối mình nên hoàng đế mau chóng ban lệnh cho người này đi ra ngoài, Chi Hồng cũng đành chấp thuận mà hành lễ cáo lui.
“Đa tạ bệ hạ, thần xin cáo lui.”
Thôi vậy, cũng được nghỉ ngơi ba ngày vậy không vui sao? Dù gì đã làm việc không ngừng nghỉ trong thời gian qua rồi coi như mình vừa mang trọng tội lại vừa được ân sủng như thế cũng coi như là số của mình hên đi, Chi Hồng thở phào khi thoát ra được cuộc tra hỏi ấy, cô sải bước đi dạo quanh hóng mát một lúc rồi trở về phòng của mình. Bắt đầu cuộc nghỉ ngơi ba ngày hồi sức.
“Hoàng hậu bảo tướng quân thay y phục để cùng người du ngoạn một lúc.”
Đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, nếu cô nhớ không lầm thì bản thân đã nghỉ ngơi chưa đầy một nén nhang mà đã bị phá giấc bởi cung nữ của hoàng hậu, lệnh đã được đưa ra thì phận là kẻ dưới trướng Tần Chi Hồng bắt buộc phải chấp hành theo mà thôi. Thầm gật đầu một cái rồi khép cánh cửa lại, chỉ biết lẳng lặng thở dài nén lại cuộc nghỉ ngơi còn đang dang dở mà vội thay y phục để cùng hoàng hậu rời khỏi cung.
“Đến đấy xem chuyện gì mà náo nhiệt vậy!?”
Thấy ở đằng xa có đám đông tụ tập, Lưu Mã Kiều vén nhẹ tấm rèm màu đỏ sang một bên nói với một cung nữ, người đó gật đầu rồi đi nhanh về phía trước để lấy thông tin, một lúc sau người cung nữ ấy cũng đã quay lại.
“Thưa hoàng hậu, phía trước có một cuộc ẩu đả đến từ hai người đàn ông. Nghe nói rằng kẻ họ Trịnh đã vào nhà trộm đồ của kẻ họ Minh nhưng người đó đã nhất quyết chối tội, thế là hai người họ đã giải quyết với nhau bằng vũ lực.”
Cung nữ thao thao bất tuyệt kể lại sự tình ở chỗ đám đông, Lưu Mã Kiều gật đầu hiểu chuyện bèn nhìn sang Tần Chi Hồng từ lúc khởi hành đến giờ vẫn giữ một thái độ im lặng, nàng nói:
“Đến lúc ngươi hành động nghĩa hiệp rồi đấy, mau đến giải quyết đi.”
Nghe người kia nói trổng không biết đang nói với ai, nhìn sang những tên lính đang khiêng kiệu và những kẻ hộ tống ở phía sau, tướng quân Tần bất giác nhìn lại bản thân là người duy nhất võ công thâm hậu thì to mắt chỉ tay vào mình mà hỏi lại.
“Ý của người là thần phải đi giải quyết đám đông đó!?”
Thấy thái độ của nữ tướng quân hình như không đồng tình, hoàng hậu Lưu nhướng mày có vẻ như đang bất ngờ về thái độ cự tuyệt ấy.
“Ngươi đang không đồng tình?”
“Thần không dám, thần đi ngay đây.”
Tần Chi Hồng lắc đầu sau đó cúi người tạm biệt rồi bỏ đi, chỉ biết thầm thở dài khi người đó lo chuyện bao đồng mà bảo mình đến xử lý việc không liên quan. Cái gì mà hành động nghĩa hiệp chứ!? Cô vừa đi vừa lẩm bẩm trách mắng ả hoàng hậu ấy. May mà không ai nghe thấy nếu không thì cái đầu bé nhỏ của Tần tướng quân cũng đã nhanh chóng bị rớt xuống vì phạm trọng tội rồi. Hai người đàn ông kia một người to béo, một người thì ốm o gầy mòn đang cự cãi với nhau lâu lâu lại đánh đấm vài cái bầm mình bầm mẩy, vẫn không biết tên nào họ Minh kẻ nào họ Trịnh nên cô đã hỏi người dân đang xem "trận đấu" đấy.
“Cô nương, không biết họ đang làm gì vậy?”
“Cô không biết sao? Người to con ấy là họ Minh đã bị tên kia họ Trịnh, một tên bợm rượu lén đi vào nhà để trộm đồ nhưng hắn một mực chối tội, vì ông Minh đã bị mất đi một chiếc vòng mã não nên đã bắt buộc tên kia trả lại hoặc bồi thường. Do không bàn tính được với nhau nên cả hai mới dùng bạo lực như vậy..”
“Vậy hai kẻ đó đang làm nghề gì?”
Vị cô nương ấy hoà đồng mà đáp trả không chút kiêng dè.
“Ông Minh thì bán đậu hủ thối bên đường, còn người kia thì tôi cũng không rõ. Hắn ta dường như chỉ làm việc nay đây mai đó thôi. ”
Tần Chi Hồng gật gù hiểu chuyện sau đó đi vào đám đông xen giữa hai người họ. Người dân xung quanh kể cả hai người đàn ông mặt mài tím tái này đều đưa ánh mắt bất ngờ dành cho cô, không biết người này là ai và đang định làm gì.
“Ngươi bán đậu hủ thối mà giàu đến mức có thể mua được chiếc vòng mã não ấy sao?”
Chi Hồng chỉ tay về phía người đàn ông tên Minh mà hỏi, nghe thấy vậy người này không biết vì sao lại ấp úng làm cô có chút nghi ngờ.
“Đó là chiếc vòng của vợ tôi để lại, cô ấy mất cách đây hơn ba năm rồi và đó là vật kỷ niệm duy nhất tôi còn lưu giữ.”
“À ra vậy!”
Cô gật đầu rồi hỏi tiếp.
“Vậy ngươi để nó ở đâu mà bị mất?”
“Tôi cất nó dưới bàn thờ của cổ vậy mà tên này lại dám lấy mất đi, bộ ngươi không sợ người chết quay trở về đòi nợ ngươi à?”
Nói rồi hắn nhìn sang tên họ Trịnh, hình như hắn vẫn trong trạng thái say rượu nhưng vẫn giữ được ý thức bèn phản bác.
“Này cái ông già, tôi say rượu chứ đâu bị điên mà không phân biệt được sự việc đã diễn ra, tôi chỉ là say xỉn ngủ trước sân nhà ông vậy mà sáng hôm sau ông ngủ dậy đi ra thấy tôi vội vàng buộc tội tôi là kẻ ăn cắp, trong khi đó ông không giải thích và cũng không chỉ ra được vấn đề.”
“Thật vậy sao?”
Thấy mọi người đưa ánh mắt đổ dồn về phía mình, tên họ Minh càng lúc càng khó xử hơn nhưng vẫn cố gắng tìm lý do để cứu vớt bản thân khỏi tình thế này.
“Tôi.. các người làm sao mà biết được lúc đó khi không một ai có mặt để chứng kiến? Rõ ràng chiếc vòng của vợ tôi hôm qua vẫn còn, nếu tên này không lấy thì không lẽ chiếc vòng tự mọc cánh mà bay hay sao?”
“Ngươi nói cũng chí phải, nhưng theo lời ngươi nói rồi đấy! Lúc đó ngươi không tận mắt thấy được cảnh tên Trịnh này lấy chiếc vòng của ngươi thì tại sao ngươi lại chắc chắn mà buộc tội cho hắn?”
“Rõ ràng hắn ta cờ bạc mà thua sạch tiền nên mới bán chiếc vòng của vợ mình để lại, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà!”
Nghe thấy tên Trịnh lầm bầm vì nhớ lại, cô quay sang nhìn hắn hỏi chuyện.
“Sao ngươi biết hắn cờ bạc?”
“Không phải sao? Tôi chỉ là vô tình uống rượu cùng bằng hữu bắt gặp thấy hắn trong một khu cờ bạc, hắn còn bị một tên đầu trọc có gương mặt bặm trợn đưa nắm đấm lên trước mặt giống như đang hâm doạ hắn điều gì vậy..”
Nghe được câu trả lời ấy khoé mép của cô bắt đầu cong lên, nhìn sang tên Minh đang trong tình trạng thấp thỏm lo âu giả vờ làm người rộng lượng mà rời đi.
“Coi như ta tha cho ngươi, của đi thay người vậy!!”
Tần Chi Hồng nắm lấy áo của tên Minh mà kéo lại, nở một nụ cười thân thiện xen lẫn thảo mai với hắn rồi nói.
“Chuyện đã rõ rành rành như vậy mà vẫn cố chối tội sao? Nhìn xem ai ở đẳng kia đi!”