Thập Niên 70: Tiểu Tức Phụ Nông Thôn

Chương 17: Đàn Ông 3

Bà ta nghe nói làm lính đến thời gian sẽ phải về nhà, năm ngoái đội sản xuất thứ hai có một người lính trở về, cũng không đi ra ngoài nữa, ở nhà làm ruộng.

Tuy nói con trai lớn về nhà có thể kiếm thêm chút công điểm, nhưng nào tốt bằng làm một quân nhân, thỉnh thoảng còn gửi chút đồ và tiền về, nếu không phải có con trai lớn, nhà bọn họ cũng không biết sống qua ngày thế nào.

Lận Tông Kỳ nghe xong lắc đầu: "Không có gì, chỉ là muốn đổi chỗ khác, có một số thủ tục phải làm một chút.”

Chuyện trong bộ đội anh rất ít khi nói với gia đình, nhất là tính tình của mẹ Lận, anh hiểu rõ, cái gì cũng thích nói ra bên ngoài cho nên không muốn nói nhiều.

Mẹ Lận cũng không hiểu, chỉ biết anh sẽ không về nhà, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên nghe được anh muốn đổi chỗ khác, nhất thời có chút không vui vẻ: "Sao lại muốn đổi chỗ rồi, không phải ở đó đang tốt sao? Vậy sau này có phải sẽ không có thịt để ăn không?”

Bà ta cũng không hiểu rõ mọi việc bên ngoài, cả đời cũng chưa từng ra khỏi khe núi này, nơi xa nhất từng đi chính là huyện thành phụ cận, hoặc là mỗi cuối năm chỉ có vào Cung tiêu xã xem một chút, những nơi khác cũng không dám đi qua, con trai lớn ở đâu bà ta cũng không biết, nghe nói là Tây Bắc gì đó, bà ta chỉ biết nơi đó dê bò nhiều, tết có thịt ăn.

Vừa nghĩ đến sau này không còn thịt, trong lòng đau đớn.

Lận Tông Kỳ làm sao không biết bà ta có ý gì, cũng không nói lần này mình thăng chức, chỉ cúi đầu làm bộ như không nhìn thấy, thỉnh thoảng cầm lấy chén uống miếng nước.

Ngược lại Chử Hi bên cạnh nghe xong, ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Người đàn ông dường như nhận thấy ánh mắt của cô, khi ngửa đầu uống nước, đôi mắt của anh quay sang cô.

Hai người đối mặt với tầm mắt nhau, đều hơi giật mình.

Người đàn ông dời tầm mắt trước, thu liễm mặt mày, khi nuốt nước, yết hầu chỗ cổ áo lăn lên lăn xuống.

Ánh mắt Chử Hi dừng lại trên gương mặt có đường nét rõ ràng của anh, người này và ảnh chụp mơ hồ mà cô xem được trên mạng trước khi xuyên không nhìn không giống nhau, so với ảnh chụp, nguyên bản ở ngoài đẹp hơn một chút, con ngươi đen nhánh, sống mũi cao thẳng, chỉ là làn da đen một chút, cũng không thể nói đen, là màu lúa mạch khỏe mạnh.

Tuy nhiên, trên ảnh chụp không thể hiện được vẫn là một thân khí chất chân chính kia. Nói thật, nếu như người này không phải mặc quân phục, thật sự rất khó để tưởng tượng anh và chức vụ quân nhân có liên quan, tao nhã, cho dù ngồi ở chỗ đó không nói gì cũng làm cho người ta có một loại nho nhã khiêm tốn, yên lặng giống như một học giả đọc đủ thi thư.

Chử Hi không nói được gì, ngồi trong chốc lát thì đứng dậy đi vào phòng bếp.

Người vừa đi, mẹ Lận lập tức tiến lại gần nói: "Đại Oa à, đây chính là con dâu mẹ cưới cho con, thế nào, đẹp chứ? Con đừng thấy con bé là quả phụ, rất nhiều người muốn cưới nó, chúng ta có thể cưới, thật sự là may mắn.”

"Mẹ nói cho con biết, tính tình của nó có thể hơi lớn, nhưng cái này thích hợp với con, mẹ cảm thấy, đứa nhỏ như con chính là tính tình quá tốt, dễ dàng để cho người ta bắt nạt, nên tìm một người tính tình lớn trợ giúp, con nhìn thấy mấy người vừa rồi có phải không? Chính là một nhà tên đàn ông trước kia của con bé, sính lễ nhà ta đưa ra ở trong tay bọn họ còn chưa kịp chê nóng đã bị vợ con nắm chặt vào trong tay, con nói cái này lợi hại biết bao.”

Vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên cho anh xem, tuy rằng lời này bà ta sẽ không nói trước mặt Chử Hi, nhưng những thứ này thật đúng là lời trong lòng mẹ Lận, bà ta coi như là đã nhìn ra, lần này mình đã cưới một con hổ cái vào cửa, ai ở trước mặt cô cũng không chiếm được lợi lộc.