"Cô la to như vậy, người bên ngoài sẽ biết là chúng ta đang làm gì đấy.”
Nghi Chân vội vàng kẹp cổ tay anh, không cho anh làm nữa, nhưng vẫn không thể ngăn được động tác của Lục Thâm, cảm giác đâm thủng khác thường này suýt chút nữa đã gϊếŧ chết cô.
Ngay cả hồn phách cũng bị phân tán đi mấy phần.
"Lục Thâm, Lục Thâm..."
Cô trực tiếp đè trên cánh cửa mà khóc nức nở.
"Anh làm sao lại trở thành người như thế này… Tính cách xấu xa như vậy chứ…”
Bờ mông ở trên cao vẫn còn đang run rẩy dữ dội, ngón tay thon dài cứng rắn của người đàn ông vẫn đang lang thang cọ quậy khắp nơi ở bên trong, nhưng ý định của anh lại đột nhiên biến mất.
Lục Thâm rút ngón tay ra, xoa bóp da thịt trên mông Nghi Chân, vỗ một cái thật mạnh.
Mông cô run lên.
Lục Thâm kéo quần của cô lên, nhưng lại bỏ qua phần thân trên, đi tới vài bước mà đứng bên cửa sổ.
Khói thuốc lá bay đến bên này, Nghi Chân âm thầm nín khóc, trước đây cô tuyệt đối không phải là người hay khóc, làm sao một lần nữa quay về, ba ngày thì hai ngày đã khóc không ngừng.
Cô lặng lẽ mặc lại quần áo, cũng không biết phải đối mặt thế nào với người đàn ông mười năm sau đã trở thành người tâm tình không ổn định như thế này, trước mắt cứ vẫn là nên rời khỏi chỗ này thì hơn.
Lục Thâm lại gọi cô, nói: "Qua đây."
Nghi Chân tức giận nhíu mày, lắc lắc đầu, nhìn về phía người đàn ông đang hút thuốc mà sợ hãi như cũ.
"Đội, đội trưởng Lục.”
Lục Thâm cau mày, vươn tay kéo cô về phía mình, dùng tay lau nước mắt trên mặt cô: "Cô, Khổng Nghi Chân, không thích hợp khóc lóc như vậy.”
Nghi Chân nhìn anh: "Vậy tôi thích hợp với cái gì?”
"Tiếp tục kiêu ngạo, tiếp tục làm những việc như trước."
Chỉ có như vậy, anh mới không sinh ra ảo tưởng.
Nghi Chân một bụng khó hiểu, anh Thâm, tha thứ cho em vì sự ngu dốt này, nhưng thì ra khẩu vị của anh mặn như vậy. Không có gì ngạc nhiên khi anh và Nhậm Tuệ Ni chia tay. Một cô gái tính cách nhẫn nhục, chịu khổ như Nhậm Tuệ Ni cũng không thể thỏa mãn được anh.
Lục Thâm nói xong liền đẩy Nghi Chân ra, nhặt áo khoác trên đất: "Cô về nhà đi, tôi đi trước.”
Nghi Chân dính vào phía sau người anh, đi xuống lầu, cùng đi theo anh qua chiếc Toyota bên kia đường.
Lục Thâm quay đầu lại nói: "Sao vậy, hối hận rồi à?”
Lông mày của Nghi Chân bây giờ thật sự có kẹp chết được một con ruồi: “Anh, anh không định đưa tôi về sao?”
Vẻ mặt của Lục Thâm nhất thời nhăn nhó: "Cô không có tay chân à?”
Nghi Chân đặt hai tay ra sau lưng, liên tục vặn vẹo mấy ngón tay, làm mọi cách để tẩy não bản thân, nói: "Thì có, nhưng mà đường xa lắm, với cả trời cũng gần sáng rồi.”
Lục Thâm hít một hơi thật sâu rồi chỉ tay về phía những chiếc xe đang lao vun vυ't qua lại: "Cô có nhìn thấy gì trên đường không?"
Nghi Chân cũng tức giận: "Tôi thấy được, xe ô tô, taxi!”
Lục Thâm nhìn cô với ánh mắt hóa ra cô không ngốc như tôi nghĩ, vẻ mặt vô tâm: "Đừng tức giận với tôi, mấy phút trước không phải tôi đã nói cô rồi sao?”
Nghi Chân nghiêm túc nghi ngờ rằng không chỉ họ Khổng này bị linh hồn xuyên qua, mà cả Lục Thâm cũng bị xuyên qua! Mặc quần áo vào liền không nhận người quen, đúng là không có phong độ chút nào!
Cô không thể chịu nỗi nữa mà nhảy dựng lên: “Anh lôi tôi ra ngoài, điện thoại di động cũng không cầm, túi xách cũng không mang, đi về bằng cách nào? Tôi bay về à?”