Khi Nào Người Lại Đến

Chương 5.2: Câm miệng lại cho tôi

Nhà vệ sinh vẫn còn tiếng nước chảy nhỏ giọt, anh nghĩ Khổng Nghi Chân sẽ tức giận và chửi bới ầm ĩ, nhưng cô lại không làm thế. Đêm khuya tĩnh mịch, hành lang đều vô cùng yên lặng, chỉ còn tiếng nước chảy. Bỗng nhiên, một âm thanh nức nở như tiếng khóc từ trong nhà vệ sinh truyền tới.

Nếu như không phải Khổng Nghi Chân, mà là Tống Nghi Chân, anh cũng sẽ không đến.

Tiếng thút thít dần biến mất theo gió, như tiếng từ móng vuốt mèo cào thẳng vào trái tim đang hấp hối.

Nghi Chân cũng đã từng khóc như thế này.

Các đốt ngón tay bị nhiễm trùng suýt nữa đã cướp đi mạng sống của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt bị vùi trong chiếc gối trắng, bác sĩ vừa rời đi, anh cũng vừa đến, cô chịu đựng cơn đau dữ dội mà đắp chăn lên đầu. Một cô gái đáng yêu như Nghi Chân, vì bảo toàn tính mạng mà phải cắt bỏ hết phần còn lại của tay chân để chiến đấu với thần chết, vì tay chân quặt quẹo vô dụng mà giày vò cơ thể cả một tháng. Cô cười nói với mọi người bảo không sao. Đợi đến khi họ rời đi mới dám chui vào trong chăn mà khóc nức nở đau đớn.

Một Nghi Chân như vậy, lại bị tội phạm phân xác thành từng mảnh, đến nay vẫn chưa tìm ra toàn vẹn thi thể.

Nghi Chân cảm thấy thoải mái hơn sau khi khóc một lúc, nỗi oan ức cùng buồn bã cũng vơi bớt 8, 9 phần, thật ra cũng không có gì, bị người ta nói 2 câu mà thôi, thời gian vẫn còn dài, cô vẫn còn cơ hội để chứng minh bản thân mình.

Nhưng khi cô thấy Lục Thâm bước vào, sợ hãi đến mức đánh rơi cả chiếc khăn tay mà Tiếu Băng Thanh đưa cho.

Lục Thâm mang theo một bầu trời tức giận đi đến, bước nhanh về phía cô. Nghi Chân nấc lên vì kinh ngạc và lắp bắp: “Đội… Đội trưởng Lục.”

Ngay cả cái tên Lục Thâm của anh cũng không dám gọi.

Lục Thâm ép cô vào tường: "Cô khóc cái gì? Có gì đáng để khóc sao?”

Đôi mắt Nghi Chân đỏ hoe: "Tôi... Tôi sẽ không khóc nữa.”

Cô còn nói, xin lỗi.

Viền mắt Lục Thâm lập tức đỏ lên như biển máu: "Xin lỗi sao, cô mà xứng nói xin lỗi với tôi à?”

Nghi Chân bị người đàn ông cưỡng chế rồi ném lên xe, chiếc Toyota gầm cao đang chạy với tốc độ cực nhanh trên đường vắng.

Vẫn là khách sạn lần trước, Nghi Chân lảo đảo bước từng bước trên tấm thảm dày nặng.

Lục Thâm dùng một tay đẩy cô vào cửa, Nghi Chân hoảng sợ đến độ lắp bắp biện hộ: "Đội, đội trưởng Lục, về sau tôi sẽ không làm phiền anh nữa, là thật, do tôi trước kia không hiểu chuyện, anh tha thứ cho tôi có được không?”

Sự phòng bị yếu ớt của cô càng làm cho Lục Thâm tức giận, nắm lấy cằm Nghi Chân: "Ai cho phép cô dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi?”

Cằm của Nghi Chân bắt đầu nhói đau, chật vật tựa trên cánh cửa mà gật đầu.

"Cũng không cho phép cô giả vờ ngoan ngoãn như vậy.”

Nghi Chân tiếp tục gật đầu: “Tôi, tôi tất cả nghe theo anh.”

Lục Thâm đột nhiên nổi giận đùng đùng, nắm lấy vai cô như móng vuốt sắt nhọn, ảm đạm khóa chặt con ngươi của cô.

Tựa nhưa ảo ảnh, anh còn tìm thấy một Nghi Chân nào đó ở bên trong cô ta.

Lúc đó có một chút cảm giác thống khổ không tên, chỉ là thay đổi theo từng ngày thì sự thật mới xuất hiện. Đau đớn đến cùng cực khiến người ta như phát điên.

Thần kinh chết lặng đột nhiên bị Khổng Nghi Chân đạo đức giả vén ra, trái tim Lục Thâm đau đến mức như bị xé nát: “Khổng Nghi Chân, cô không nên chơi đùa theo kiểu này.”

Nghi Chân nhanh chóng lắc đầu.

Cô không cần hiểu hay không, chỉ cần ra sức phủ nhận là được.

"Đội trưởng Lục, tôi thật sự không có, tôi là thật muốn thay đổi hoàn toàn bản thân…”

Lục Thâm đột ngột che miệng của cô: "Không cần tỏ vẻ với tôi, lấy lui làm tiến gì đó, thật sự không cần thiết.”

"Bây giờ, cô câm miệng lại cho tôi.”