[Harry Potter] Draco Đích Tam Quốc Chi Lữ

Chương 6: Âm mưu

Bên trong gian phòng lớn được trang trí đơn giản, phóng khoáng. Huyện lệnh mặc quan phục ngồi ngay thẳng dưới bức tranh Long Phượng được vẽ tỉ mỉ treo giữa chính phòng.

- " Đại nhân, người của Nam Hoa phủ đến đây. Hắn nói là tới để truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng. Là việc vô cùng quan trọng " - Một hạ nhân vội vội vàng vàng đi vào nói

- " Cái gì?. Vị này hẳn là nghe tin nên đến đón Thần tử, ngươi mau đi ra mời người vào. Người đâu, báo cho tất cả người trong phủ cùng ta ra quỳ tiếp chỉ. Còn có chạy nhanh đi mời Thần tử cùng Huyền Đức. Nhanh " - Huyện lệnh bật dậy, giày còn chưa kịp mang đã hớt hãi muốn chạy ra.

Hạ nhân lập tức ngăn Huyện lệnh lại, nhỏ giọng nói: " Đại nhân, ngàn vạn lần không được, người kia nói khẩu dụ lần này chỉ có ngài cùng với một số tâm phúc được biết thôi, tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết, nhất là Lưu Bị. Nếu không sẽ làm hỏng việc lớn này ".

- " Thật sự? " - Huyện lệnh cau mày ngồi xuống ghế - " Vậy ngươi mau ra mời người vào đây đi " -

" Huyện lệnh không cần phải vất vả như vậy" - Huyện lệnh giật mình, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên vì giọng nói đột ngột phát ra trong góc phòng. Bên cạnh giá hoa ngay trong góc đông bắc, xuất hiện một người mặc nguyên một bộ đồ đen, trên đồ thêu họa tiết ngôi sao năm cánh bằng chỉ vàng. Chiếc áo choàng cũng được điểm dày đặt những ngôi sao tạo thành một dãy ngân hà lấp lánh.

Mấy người ở kinh thành ai cũng thích xuất hiện như quỷ vậy hả?. Không biết làm vậy có ngày sẽ hù chết người hay sao?. Phải mất một lúc lâu Huyện Lệnh mới bình tĩnh lại được, nuốt giận vô bụng sửa sang lại quan phục, hành lễ một cái xong nói: " Có việc gì quan trọng đến nổi ngài tự thân đến đây vậy?"

Người kia đột nhiên bật cười, cười đến mức Huyện Lệnh xấu hổ tự hỏi bản thân đã làm gì sai. Nhưng mà không ngờ được rằng gương mặt trông vô cùng bình thường kia khi cười lại thu hút người đến vậy. Mà đối phương cười xong cũng không có nói gì khác, chỉ đi đến trước mặt Huyện Lệnh nói:" Ta phụng mệnh Hoàng Thượng đến để bắt yêu tinh hại nước, nghe nói yêu tinh đó đang trốn ở trong phủ của ngài, ngài mau dẫn đường đưa ta đi bắt gọn hắn. "

" A? Cái gì? Không có khả năng đó. Hôm nay nếu như không nhờ người kia đúng lúc xuống giải cứu thì toàn quân ta đã chết sạch dưới tay của quân địch rồi. Điều này là may mắn lớn của Đại Hán ta mới đúng vì sao qua miệng ngươi lại thành yêu tinh hại nước? ". Huyện Lệnh không tin lắc đầu nói.

Người kia nghe xong thì nghiêm mặt nói: " Huyện lệnh đại nhân, ngươi đừng để yêu tinh kia mê hoặc. Tối hôm qua sư phụ của ta đã chú ý quan sát bầu trời đêm rất lâu, người nhìn thấy có một ngôi sao nhỏ đang cố gắng nuốt chửng các ngôi sao khác để trở nên lớn mạnh. Đây chính là điềm báo vong quốc của Đại Hán. Yêu tinh này rất giỏi mê hoặc lòng người, chắc chắn là gián điệp do quân Khăn Vàng gài vào hại nước chúng ta. Huyện lệnh nên chấn chỉnh tâm lý đừng để bị hắn dụ dỗ mà bao che cho hắn. Chúng ta phải nhân cơ hội yêu tinh kia đang mất cảnh giác bắt sống hắn. Nếu như ngươi để hắn trốn thoát được, bệ hạ nhất định sẽ trị tội chúng ta. "

" Chuyện này... nhưng..... ngày hôm nay ta đã được chứng kiến yêu thuật của yêu tinh kia, thật sự rất lợi hại. Chúng ta chỉ là người phàm thì làm sao đấu lại hắn được?. Đại nhân ngươi cẩn thận nghĩ cách xem... " Huyện lệnh vô cùng bất lực.

" Vậy, đại nhân ta có một cách. Cách này có thể giúp chúng ta nhẹ nhàng tóm gọn yêu tinh ". Hạ nhân đứng cạnh Huyện Lệnh đột nhiên lên tiếng.

" Là cách gì? "

" Là như này, ngày hôm nay Lưu Bị cùng quân Khăn Vàng giao chiến ngoài thành, quân địch đột nhiên chơi xấu dùng yêu thuật quái dị khiến hắn không kịp đối phó. Ngay lúc Lưu Bị sắp chết thì yêu tinh kia từ trên trời rơi xuống cứu hắn một mạng, vì yêu tinh kia có ơn với Lưu Bị nên hắn chắc chắn sẽ không tin lời đại nhân nói. Hơn nữa dưới trướng của Lưu Bị còn có hai vị tướng mạnh là Quan Vũ và Trương Phi rất khó đối phó nên chúng ta nhất định không được liều lĩnh. Cả ngày nay chúng ta bị yêu tinh mê hoặc tâm trí, xưng hắn làm thần còn chuẩn bị cả tiệc tối cho hắn. Đã mất công chuẩn bị rồi thì sao ta không mượn bữa tiệc tối nay chuốc rượu để hắn say rồi âm thầm phái người dụ Lưu Bị rời đi, đến lúc đó chúng ta chỉ cần nhẹ nhàng bắt lấy yêu tinh kia thôi "

Người kia suy nghĩ một lúc rồi nói " Cách này không tồi, vậy cứ làm như thế đi."

" Ai, mệt ta cả ngày nay cứ cung phụng tên yêu tinh hại nước kia như thần linh, may mắn là có đại nhân đến kịp giúp chúng ta. Đại nhân có yêu cầu gì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình giúp đại nhân". Huyện Lệnh chắp tay nói.

Con mụ nó, đang xảy ra chuyện gì vậy trời. Vốn tưởng mình là người đầu tiên đón tiếp Thần, vừa lập được công lớn lại vừa kết giao được với Thần, ai ngờ không thấy công lớn đâu mà còn suýt tự đem bản thân thành tội đồ của Đại Hán. Chưa kể vì lấy lòng tên yêu tinh kia mà dốc sạch túi tiền xây dựng phòng tắm lớn, còn dâng lên hai mỹ nhân bản thân luyến tiếc chưa chạm vào. Giờ thì hay rồi, một đồng tiền cũng không lấy lại được.

- -----------------------------------------------------------------

" Huyền Đức hôm nay lập được công lớn, nếu sau này có được thăng quan thì cũng đừng quên Huyện Lệnh ta nha. Nào, nào vì một tương lai thịnh vượng của Đại Hán, chén này chúng ta uống cạn ". Mặt Huyện lệnh đỏ hồng, vô cùng sảng khoái cười to, tay nâng chén rượu mời Lưu Bị.

" Đúng đúng, tại hạ cũng kính Tướng Quân một chén "

" Nghe nói Huyền Đức đại nhân là con cháu của Trung Sơn Tĩnh Vương, mang trong mình dòng máu hoàng thất. Chẳng trách lần đầu tiên ta gặp ngài đã thấy phong độ ngài khác xa với người bình thường. Đại Hán thật có phúc khi có được một anh hùng hào kiệt như ngài "

" Đúng vậy, đúng vậy. Tướng Quân kính một chén "

" Tướng Quân..... "

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, vũ cơ thướt tha nhảy múa ở giữa sảnh, người nào cũng phóng thích mị lực, uốn éo thân hình cố ý quyến rũ các quan lại xung quanh. Cả gian phòng trưng đầy nến, ánh nến tỏa ra sáng rực mọi góc ngách. Quan lại ngồi trong phòng ai cũng trưng bộ mặt nịnh nọt lấy lòng, những câu từ ca ngợi tâng bốc như suối truyền ra.

Lưu Bị trước sau như một luôn mỉm cười ôn hòa, cực kỳ khéo léo đáp lời, ánh mắt hắn thỉnh thoảng liếc qua những vũ cơ xinh đẹp " Các vị đều nói sai rồi, Lưu Bị chỉ được chút may mắn mà thôi. Chén này ta kính Thần tử, trong lúc Lưu Bị gặp nguy hiểm là Thần tử đã cứu ta ". Lưu Bị đứng dậy giơ chén rượu trước mặt Draco, sau đó ngửa cổ uống cạn chén.

" Đúng đúng, uống vì Thần tử, phải uống vì Thần tử chứ. Ta vui vẻ quá nên hồ đồ rồi, nào đến, chén này kính Thần tử " -

Những người khác thấy Huyện lệnh cùng Lưu Bị làm vậy liền làm theo giơ chén rượu hướng Draco rồi ngửa cổ uống cạn.

Draco ngồi ghế chủ vị đang vô cùng hối hận vì đã tham gia bữa tiệc này. Cậu không hiểu đám người này đang nói gì mà họ cũng sợ thân phận của cậu nên chỉ dám đứng xa kính rượu. Cậu không thể dùng hai cái que làm bằng trúc này để gắp thức ăn và càng không thể dùng tay bốc. Vì vậy Draco chỉ có thể buồn chán nhìn những vũ cơ trang phục rực rỡ đang uốn uốn éo éo trên sân, cứ ẹo tới ẹo lui cứ như con rận vặn vẹo.

Nhưng mà mấy người kia giơ chén trước mặt cậu để làm gì vậy?. Cậu mơ hồ nhìn Lưu Bị, nhưng lúc này Lưu Bị đang mãi nói chuyện với những người khác không hề chú ý đến cậu

Draco tuyệt đối sẽ không uống những thứ rượu có mùi kì lạ này. Cha đỡ đầu Severus từng nói với cậu rằng: chỉ có những kẻ yếu đuối muốn tự lừa mình mới đi uống rượu và cũng chỉ có những kẻ ngu mới để bản thân bị rượu khống chế. Cậu là một Malfoy thông thái, cậu chắc chắn sẽ không uống rượu.

Draco nhìn chằm chằm chén rượu như đang nhìn một con thú dữ, cậu gạt chén rượu sang bên cạnh nói với người khác: "【 Bản thiếu gia không uống rượu 】". Nhìn Draco lạnh mặt đem chén rượu bỏ sang một bên khiến tất cả mọi người nhìn nhau, trong lòng không biết vì sao Draco lại tức giận. Bầu không khí trở nên vô cùng lúng túng ( Tác giả: kỳ thực Draco không tức giận mà là do thói quen biểu hiện vẻ mặt lạnh nhạt, kết quả khiến những người kia hiểu lầm)