[Harry Potter] Draco Đích Tam Quốc Chi Lữ

Chương 1: MỌI THỨ BẮT ĐẦU

Trên đỉnh tháp thiên văn, một thiếu niên với mái tóc màu bạch kim đang mím môi, tay run rẩy cầm đũa phép chỉ thẳng về phía ông cụ có bộ râu trắng đứng đối diện, dáng vẻ của ông tuy chật vật, suy yếu nhưng nụ cười lại rất dịu dàng, đôi con ngươi màu lam phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người.

- " Draco, con nên suy nghĩ lại, bản thân con cũng không muốn làm việc này có phải không? " - Lão nhân nở nụ cười, nhìn chằm chằm thiếu niên nói - " Con có thể nhận thức được điều gì là đúng và điều gì là sai. Vì vậy, con đừng sợ hãi mà hãy dũng cảm lựa chọn điều con thật sự muốn làm." -

Thiếu niên ngẩng đầu, tầm mắt hắn né tránh ông cụ, trong đôi mắt màu xám xanh là hoang mang cùng phức tạp. Nhưng rất nhanh chóng bị hắn dùng sự khinh thường che dấu đi, hắn nhìn thẳng vào ông cụ - " Cái gì đúng, cái gì sai cơ?. Dumbledore, ông già cả rồi nên hồ đồ phải không?. Tôi chính là một Slytherin, bản chất của tôi là tham lam và tà ác. Tôi làm việc cho chúa tể hắc ám vĩ đại, chỉ cần hôm nay tôi gϊếŧ chết ông và cả cái Hội Phượng Hoàng của ông thì tôi sẽ trở thành bầy tôi trung thành mà chúa tể hài lòng nhất "

Ông thở dài, đôi mắt màu lam nhìn chăm chú thiếu niên kiêu ngạo trước mắt. - " Draco, con của ta, con à... Con thực sự nghĩ như vậy sao?, đừng đưa ra sự lựa chọn khiến bản thân con phải hối hận cả đời. " - Đôi mắt màu lam ấy như chứa cả một bầu trời xanh nhưng có lúc lại thâm trầm như biển rộng, giống như mọi chuyện trên thế gian đều bị đôi mắt này nhìn thấu. Ra chương nhanh nhất tại ++ TR Цмtrцуen. Vn ++

Thiếu niên nhanh chóng chuyển ánh mắt nhìn vào khoảng không khác để tránh thoát khỏi đôi mắt xuyên thấu đó, giễu cợt nói -" Dumbledore, ông hồ đồ quá rồi. Tôi với ông là hai thái cực đối ngược nhau, ông là trắng còn tôi là đen mà trắng đen thì vĩnh viễn cũng không thể dung hòa vào nhau được. Slytherin có kiêu ngạo của Slytherin, hơn nữa tôi còn là một Malfoy " -

Thiếu niên siết chặt cây đũa phép trong tay, cố gắng khống chế cảm xúc.

Dumbledore nhắm nghiền hai mắt, không nói gì thêm. Đúng lúc này tiếng bước chân như sấm truyền đến, cửa sắt của toà tháp bị người đạp tung, bốn người mặc áo choàng đen xông vào cầm đũa phép hướng tới Dumbledore phóng ra vô số thần chú.

Draco lắp bắp kinh hãi, phép thuật đủ màu sắc được phóng ra va vào nhau tạo nên chùm ánh sáng vô cùng đẹp mắt. Draco đúng lúc đứng gần đó, bị một câu thần chú đánh trúng. Trong nháy mắt, Draco cảm thấy toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn khi bị lửa đốt. Sau đó cậu liền ngất đi không hay biết gì nữa.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Năm Kiến Ninh, đời Hán Linh Đế cai trị, hoạn quan ngang ngược, cầm giữ triều cương hãm hại trung lương, mua bán quan chức, tham quan hoành hành khiến dân chúng lầm than.

Năm 184, anh em Trương Giác đứng lên đấu tranh kêu gọi dân chúng cùng nhau lật đổ Hán Linh Đế, phản kháng lại chính sách tàn bạo của triều đình. Cuộc khởi nghĩa này được gọi là khởi nghĩa Khăn Vàng, thế lực của quân này mạnh như vũ bão, trong chốc lát chiếm đóng được đại bộ phận Châu Quận của Triều Hán, tiến thẳng tới kinh đô Lạc Dương, triều đình một phen chấn động.Hán Linh Đế nghe theo ý kiến của Hà Tiến, điều động quân đội bày binh bố trận trấn áp quân khởi nghĩa. Các thế lực lãnh chúa khác cũng như hỗ rình mồi, âm thầm đưa quân vào cuộc chiến nhăm nhe kiếm lợi.

Giữa những năm đầu, tháng mười. Khúc sông Dĩnh Hà

Quân đội màu đen trải dài không thấy đích đến, khí thế oai hùng bao trùm khắp vùng chân núi rộng lớn, đối diện đó là quân đội màu vàng bày thế trận sẵn sàng đón quân địch

Không một cơn gió thổi qua, cả bình nguyên im ắng, ngay cả côn trùng cũng không dám rên một tiếng, không khí đình trệ căng thẳng đến đỉnh điểm. Hai bên binh sĩ đối mặt cách nhau trăm mét, mặt không biểu tình, chờ đợi tướng lãnh ra mệnh lệnh, bắt đầu liều chết tiến công.

Bầu trời trong xanh, lá cờ rồng thêu chữ " Hán " kiêu ngạo dương cao. Tướng lĩnh quân Hán cưỡi ngựa trắng, ánh nắng chiếu lên giáp sắt tỏa ra hào quang bao trùm lấy thân. Hàng chục kỵ binh mặc giáp sắt đồng loạt lui về phía sau, để chừa đường đi lên cho một một tướng sĩ mặt mày giận dữ, làn da ngăm đen, ngoại hình khôi ngô, mắt hổ mặt tròn. Hắn cưỡi một con ngựa đen, trong tay cầm thanh đao hẹp dài, không ngừng dùng chân thúc ngựa tiến về phía trước. Nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ như là hận không thể mau mau tiến lên tàn sát một phen.

Phía quân địch bên kia cũng không để vị tướng sĩ đợi lâu, dưới những lá cờ màu đen thêu chữ " Trương ", một vị tướng sĩ độ tuổi trung niên phi ngựa chạy ra, tay cầm đại đao dũng cảm tiến lên, đi đến khoảng trống giữa hai quân thì dừng ngựa.

Trong không khí, đại đao của tướng sĩ phe " Trương " vung lên, lưỡi đao lóe lên một ánh sáng sắc lạnh, hắn khinh miệt nhìn tướng sĩ của phe " Hán ", cao giọng nói - " Ta chính là Cao Thăng. Đám chó của triều đình, có dám cùng ông nội Cao này đấu một trận hay không? "

Âm giọng cao vυ't vang vọng truyền khắp toàn bộ quân Hán nghe giống như Cao Thắng đang trực tiếp ra uy nói chuyện bên tai. Quả không hổ danh là một lão tướng đã đồng hành chinh chiến nhiều năm cùng Trương Bảo. Nội lực thâm hậu tới mức có thể đem lời nói truyền rõ ràng tới tai từng người, thật không ngờ bên phía quân khởi nghĩa vậy mà có nhân tài, chẳng trách lại có thể cùng triều đình đối đầu bất phân thắng bại. Trước kia, không ít tướng lãnh quân triều đình tâm vẫn luôn mang ý nghĩ khinh thường quân địch, hiện tại liền bị một màn vừa rồi làm cho căng thẳng.

Sự khinh miệt trong lời nói của Cao Thăng thành công chọc giận toàn bộ binh lính quân Hán. Nhưng tướng lĩnh quân Hán lại không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, vị tướng sĩ kia như ngựa được tháo dây cương vừa nhận được lệnh liền nhanh chóng phóng như bay về phía đối phương, tay siết chặt Bát Xà Mâu giơ lên nhắm vào yết hầu Cao Thăng, đồng thời quát lên: " Tên phản tặc kia, ngươi mở to mắt ra mà nhìn xem, Trương Phi ta sẽ trừng trị ngươi như thế nào "

Vũ khí to lớn trên tay linh hoạt múa một đường, giống như sợi dây mềm dẻo nhưng lại vô cùng mạnh mẽ tiếp cận yết hầu của Cao Thăng. Cao Thăng vừa cảm thấy hoa mắt, cổ đã nhanh chóng cảm nhận được sự lạnh lẽo của Bát Xà Mâu, Trương Phi hừng hực khí thế đem " con mồi " khóa chặt, để hắn không thể nào lui được. Cao Thăng nhanh chóng sinh ra cảm giác hoảng loạn.

Ngay lúc sắp bị vũ khí của đối phương chém rách yết hầu, dưới tình thế cận kề nguy hiểm, thân thể nhiều năm chinh chiến của hắn theo bản năng nghiêng về bên trái đồng thời nhẹ nhàng xoay một cái, " đông " một tiếng, đại đao của Cao Thăng nghênh tiếp Bát Xà Mâu của Trương Phi. Trương Phi thấy như vậy liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tăng thêm sức mạnh liên tục đánh tới. Vũ khí của cả hai chạm nhau chấn động dữ dội.

Trong lòng Cao Thăng ngạc nhiên vô cùng, người này sức lực thật lớn, từ khi nào mà quân Hán lại có một người mạnh như vậy?. Binh lính cùng phe Cao Thăng chưa kịp thở phào vui mừng vì tướng sĩ của mình thoát chết thì bên tai liền truyền đến tiếng vũ khí va chạm mạnh mẽ, chấn động đến mức Cao Thăng khí huyết sôi trào, chỉ cảm thấy trước mắt mặt đất rung chuyển, khóe môi ứa ra máu tươi.

Không đợi Cao Thăng từ chấn động phục hồi lại tinh thần, Trương Phi hừ lạnh lần thứ hai vung lên Bát Xà Mâu. Sau đó Cao Thăng nhanh chóng cảm nhận được vật thể lạnh lẽo đâm sâu vào yết hầu, hắn muốn mở miệng cầu cứu, nhưng không nói ra được lời nào. Trương Phi hơi dùng sức, đem đầu Cao Thăng hạ xuống, trên mặt khuôn mặt của hắn vẫn đọng lại sắc thái hoảng sợ, còn thân thể hắn thì vẫn nằm trên lưng ngựa cứng ngắt phun ra máu tươi. Trương Phi nhanh chóng hạ đao cầm đầu hắn lui trở về lại phía quân Hán.

Phe Cao Thăng trăm triệu lần không nghĩ tới thân thủ của hắn như vậy mà lại bị mấy chiêu của Trương Phi hạ gục.

Phía Quân Hán thì bùng nổ một trận kinh hô, tướng lĩnh quân Hán cũng nhân cơ hội này rút ra bội kiếm bên hông chỉ mũi kiếm sắc lạnh về phía quân địch hô to " Gϊếŧ "

" Gϊếŧ " tiếng la đinh tai nhức óc vang vọng khắp đất trời, quân triều đình đồng loạt hướng tới quân khởi nghĩa.

Nhìn thấy quân Hán hung hãn tiến tới, trên mặt quân khởi nghĩa không có lấy một tia hoảng loạn giơ lên tấm khiên bên trên khắc họa tiết thần bí,đứng yên không nhúc nhích. Giống như việc tướng sĩ phe mình vừa bị gϊếŧ cùng việc quân Hán đang ngày càng đến gần tất cả chỉ là ảo ảnh.

Gần rồi, gần rồi!

Hàng đầu của quân Khởi Nghĩa cảm nhận được rõ ràng nhất sát khí của quân Hán đang dần áp sát, ánh sáng lóe lên từ những thanh đại đao trong tay quân Hán không khác gì ánh sáng của tử thần báo hiệu cái chết. Nhưng quân Khởi Nghĩa lại không hề nhúc nhích dù chỉ một chút, hành động này khiến quân Hán tràn ngập nghi ngờ nhưng khí thế cuộc chiến lại không cho phép họ dừng lại để suy nghĩ.

" Gϊếŧ! Gϊếŧ hết tất cả những tên phản tặc "

" Tận trung vì nước. Hoàng đế bệ hạ vạn tuế!"

" VẠN TUẾ " Quân Hán như sóng biển vồ vập tiến tới, móng ngựa dẫm đạp mặt đất phát ra âm thanh " ầm ầm ".

Ngay lúc Quân Hán sắp chạm tới, quân Khởi Nghĩa cuối cùng cũng động.

"...... *@﹟%&...... *&%@......" Khuôn mặt của tướng lĩnh quân Khởi Nghĩa đột nhiên trở nên thần bí, không biết hắn đang suy nghĩ gì, ánh mắt hắn trở nên âm u, ngón tay đặt nhẹ lên đôi môi khô nứt, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Thanh âm niệm chú trầm thấp mang theo hơi thở xa xưa thê lương mênh mông vang vọng, đè lên âm thanh đang la hét của quân Hán, vang bên tai mỗi người. Cuối cùng vang đến toàn bộ đất trời.

Quân Khởi Nghĩa đồng loạt niệm theo tướng lĩnh của mình. Bầu trời trong xanh bỗng chốc trở nên xám xịt, mây đen tầng tầng lớp lớp kéo đến, bầu trời trông như trở nên nặng hơn có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Một cơn gió vô danh đột nhiên thổi tới, đổ ập về phía quân Hán, khiến cho toàn bộ quân Hán lung lay, binh lính mất thăng bằng nghiêng ngả khắp nơi.

" Keng keng " tiếng vang không ngừng truyền đến, trận gió cuốn theo làn khói bụi đen, miễn cưỡng mở mắt chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy lá cờ thêu chữ " Hán " màu vàng, cán cờ bị gió bẻ gãy đâm mạnh đến phía những binh lính đang hoảng loạn khiến họ gãy xương, đứt gân.

Bởi vì không thể nhìn rõ, một ít binh linh còn bị ngọn cờ đâm xuyên qua người, máu tươi tung tóe, cất tiếng kêu thảm thiết. Toàn bộ trận doanh hỗn loạn....

Toàn bộ quân Hán bị dọa sợ, đến khi tướng lĩnh quân Hán kịp phản ứng thì trời đất tối tăm truyền đến một tiếng ngân dài sắc bén, trong làn khói đen như ẩn như hiện vô số lá cờ lay động, " thùng thùng " " ầm ầm " tiếng trống nặng nề như sấm từ bốn phương vang lên, móng ngựa dậm mạnh phát ra tiếng chấn động khắp nơi.

" QUAN BỨC DÂN PHẢN, DÂN KHÔNG THỂ KHÔNG PHẢN "

" QUAN BỨC DÂN PHẢN, DÂN KHÔNG THỂ KHÔNG PHẢN "

Tiếng la hét như biển rộng rít gào, hướng về phía quân Hán đang vật lộn trong làn khói bụi đen. Thanh âm mang theo tuyệt vọng thê lương xen lẫn điên cuồng gào thét khiến quân Hán chấn động hoảng sợ.

" Gϊếŧ! Gϊếŧ sạch bọn chó quan lại "

Quân Khởi Nghĩa dùng vũ khí sắc nhọn đâm chém gϊếŧ chết binh lính quân Hán đang bị vây trong làn khói bụi đen. Quân Hán bị gϊếŧ tổn thất nặng nề chỉ muốn buông vũ khí tháo chạy.

Thế nhưng, cho dù có chạy trốn đến đâu cũng bị quân Khởi Nghĩa bao vây bắt được. Đa số binh lính quân Khởi Nghĩa chỉ là những người dân quanh năm làm ruộng, vũ khí cầm trong tay là vật dụng làm nông yếu ớt nhưng bây giờ cảm giác mà quân Khởi Nghĩa mang lại cho quân Hán chính là khí thế mãnh liệt bức người, có binh sĩ dũng cảm nâng vũ khí xông thẳng về phía đối phương nhưng tiếc thay cũng chỉ chém được không khí, chưa kịp phản ứng lại thì đã bị quân Khởi Nghĩa thoáng ẩn thoáng hiện chém thành hai nửa.

Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, tiếng hét thảm thương không ngừng vang lên. Quân Khởi Nghĩa bây giờ giống như lưỡi đao gặt hái phán tử cho từng binh linh quân Hán, vùng đồng bằng này nhanh chóng trở thành mồ chôn của quân Hán.

Đột nhiên, Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong bão cát vung lên vẽ ra một đạo ánh sáng rực rỡ, mấy chục tiếng kêu thảm thiết truyền đến, trong không khí quỷ dị phun ra một lượng lớn máu tươi, tướng lĩnh quân Hán cưỡi ngựa ác liệt tấn công phe địch, mắt phượng hẹp dài, nghiêm nghị đảo quét, khí thế bức người làm quân khởi nghĩa không dám tiến lên.

Vị tướng lĩnh cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao, phóng ngựa chạy trong làn khói đen, đến bên cạnh một vị tướng lĩnh khác của quân Hán đang nhọc nhằn gϊếŧ địch, vung đao chém xuống tên địch đang nhăm nhe tiến đến.

"Đại ca, nhanh chóng cho lui binh. Không biết bọn phản tặc dùng yêu thuật gì đột nhiên trở nên hung tàn như vậy. Binh lính phe ta ngày càng hoảng loạn, trận này không thể tiếp tục đánh "

" Vân Trường, ta hiểu ý của ngươi. Nhưng trận này không đánh không được. Đây là đội quân chủ chốt của Trương Bảo, Hoàng Phủ tướng quân cần chúng ta giữ chân chúng lại. Sau đó, ngài ấy sẽ suất toàn lực đối đầu với quân Trương Giác bên kia ". Mặc dù phần lớn quân ta đang hoảng loạn,bị quân địch bao vây nhưng tướng lĩnh quân Hán vẫn giữ được sự bình tĩnh. Hoàn toàn không nhìn ra một điểm hoảng loạn.

" Nhị ca, đừng nên nói nhiều, mặc kệ bọn chúng dùng yêu thuật hèn hạ gì, chúng ta cứ đánh tới. Ta muốn xem xem Bát Xà Mâu của ta lợi hại hay yêu thuật của quân phản tặc kia lợi hại ". Bát Xà Mâu trong tay Trương Phi như một con rắn, mỗi lần vung nhẹ đều khiến quân địch đầu rơi máu đổ.

Tuy rằng các binh sĩ dũng mãnh phi phàm không hề yếu thế khi gϊếŧ địch,nhưng không hiểu sao càng gϊếŧ thì quân Khởi Nghĩa như càng nhân đôi số lượng, không những không giảm đi còn mọc ra nhiều binh lính hơn, dần dần tụ lại thành vòng vây, đem quân Hán dồn vào bên trong vòng vây muốn một đao gϊếŧ sạch.

" Mọi người đừng hoảng sợ, tất cả nghe theo lệnh của ta. Kỵ binh mở đường, hợp làm bốn người một tổ, bốn tổ một đội, hướng về phía đông phá vòng vây. " Tướng lĩnh quân Hán nhàn nhạt chỉ đạo, giọng nói trầm thấp trấn an binh lính.

Vào những giây phút như thế này, lời của lãnh đạo chính là quan trọng nhất. Binh lính quân Hán dần dần tập trung tinh thần, mỗi tổ bốn người đi tới dần dần tạo thành trận hình, bắt đầu phản kích.

Không có tiếng la hét chấn động lòng người, hai bên trầm mặc giao chiến chỉ nghe tiếng đao kiếm mạnh mẽ chém gϊếŧ. Chủ nhân của Bát Xà Mâu liều mạng đâm tới, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh khiên sắt vỡ nát cùng thanh âm của da thịt bị đâm xuyên. Tình hình chiến tranh bắt đầu lên đến đỉnh điểm, song cũng trở nên bế tắc.

Ngay thời khắc hai quân giằng co, đột nhiên xảy ra dị biến. Bầu trời đen kịt do yêu thuật của quân Khởi Nghĩa đột nhiên tan biến, trả về một bầu trời xanh trong vắt không gợn mây. Quân Khởi Nghĩa trước đó ẩn nấp chém gϊếŧ, bây giờ tất cả đều bị mặt trời làm bại lộ

Quân Hán bị sự xuất hiện đột ngột của quân Khởi Nghĩa dọa sợ còn quân Khởi Nghĩa thì hoảng loạn bởi đội hình chiến đấu bị rối tung.

Tuy không rõ nguyên nhân vì sao yêu thuật của quân địch đột nhiên bị phá nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy rõ được đối thủ thì quá tốt rồi. Quân Hán nhanh chóng cầm binh khí chém tới quân địch.

Khi cả hai phe sắp lao vào nhau mở ra một cuộc giao tranh đẫm máu thì ánh mặt trời chói chang trên bầu trời đột nhiên bị thay thế bằng những vì sao lấp lánh. Bầu trời đen mênh mông rộng lớn, những ngôi sao dày đặc che kín cả một vùng trời.

Tuy nhiên ánh sáng từ các ngôi sao lại có điểm kỳ lạ,nhất là ngôi sao ở giữa. Ánh sáng của nó tỏa ra ngày càng lớn dần và giống như đang rơi xuống vậy. Binh lính của hai quân ngưng chiến, họ nhìn chăm chú lên bầu trời.

Rồi những ngôi sao khác cũng như đang hưởng ứng, đồng loạt tỏa ra những ánh sáng ngũ sắc lấp lánh hình thành một cảnh tượng đẹp đẽ, như một giấc mơ xa hoa. Tất cả nối đuôi nhau hướng về phía ngôi sao chính giữa rồi bừng sáng như pháo hoa lần lượt rơi xuống đất.

Cảnh đẹp như mộng, bên tai còn thoang thoảng một khúc nhạc uyển chuyển huyền ảo, một khúc nhạc chưa từng xuất hiện trên đời, thăng trầm đẹp đẽ mà không ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Ngôi sao ngũ sắc nhẹ nhàng đáp xuống nơi hai quân giao chiến, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, phảng phất như thứ vừa rơi xuống không phải một ngôi sao mà chỉ là một cái lông chim nhỏ bé nhưng chấn động mặt đất mà ngôi sao đem lại nói lên rằng nó không hề nhẹ như vẻ bề ngoài

Lực gió khi đáp đất của nó đánh bật cả hai quân ra xa. Hiện tượng đột ngột xảy ra này làm cho tất cả đều há hốc mồm không thể tin được, nhìn chằm chằm không dám rời mắt.

Các ngôi sao nhỏ khác cũng lần lượt rơi xuống hòa làm một với ngôi sao ngũ sắc, chúng hóa thành những ánh sáng trắng tụm lại thành một tụ sáng to rồi dần thu nhỏ lại. Trong vầng sáng dần dần thu nhỏ đó xuất hiện hình bóng của một thiếu niên có khuôn mặt đẹp như một vị thần sáng thế.

Tóc của thiếu niên có màu vàng kim mềm mại rũ xuống, lộng lẫy cao quý. Đôi mắt màu vàng* đẹp như nắng trưa nhưng không ấm áp mà có sự lạnh lùng thanh lãnh như ánh trăng sáng, mũi cao thanh tú, môi đỏ mềm mại, kiều diễm đến nổi đóa hoa xinh đẹp nhất trần gian cũng không tài nào sánh bằng. Thiếu niên khoác trên người chiếc áo choàng đen càng lộ vẻ trầm ổn, phong độ thoát tục.

" Tình huống này, bộ dạng này, là thần.. đó là Thần Mặt Trời. Hẳn là thần thương xót cho số phận chúng ta nên đã hạ phàm để đến cứu lấy chúng ta "

" Thần, cứu lấy chúng ta đi, xin hãy mở mắt nhìn bá tánh chúng ta đi "

Không biết do ai mở đầu, không cần đợi các tướng lĩnh ra lệnh,binh lính không còn phân địch - ta tự hạ vũ khí quỳ rạp trên mặt đất. Thậm chí một số tướng lĩnh quyền cao chức trọng cũng quỳ rạp trên đất, tiếng khóc đau thương buồn bã vang vọng đất trời. Đúng vậy, thời loạn lạc này ai sẽ thương hại cho bá tánh chịu đủ mọi loại chiến tranh đây? Các vua chúa tranh giành địa vị, trung ương triều đình đấu đá lẫn nhau. Nếu giờ phút này không quỳ cầu xin thần thì họ còn có thể làm gì được đây?

" Đại ca " - Trương Phi không thể tin nổi mà há to miệng nói - " Chuyện gì đang xảy ra vậy, thiếu niên đó là thần Mặt Trời hay là một tên yêu quái vậy? "

" Tiên đoán kia, chẳng lẽ bắt đầu rồi? ". - Lưu Bị không để ý đến lời của Trương Phi, chỉ im lặng nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp chói mắt đang đứng. Ánh mắt hắn mang theo thâm trầm, trên mặt không nhìn ra được là hắn đang suy nghĩ điều gì, tựa hồ như muốn nhìn thấu thiếu niên. Thời buổi loạn lạc, phụ nữ trẻ em than khóc, thôn xóm hoang vu hẻo lánh, thi thể như núi. " Xem ra thiên hạ sắp sửa xảy ra đại loạn, cứ nghĩ là tiên đoán bậy bạ, ai ngờ thật sự xuất hiện. "

" Tại sao? Chẳng lẽ là do thiếu niên đó xuất hiện từ bầu trời? ". Yển Nguyệt Đao trong tay Quan Vũ phát ra âm thanh réo rắt, thân đao như xuất hiện rồng. Hắn lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt lộ rõ sát khí.

" Vân Trường không được lỗ mãng ". Thanh âm Lưu Bị trước sau ôn hòa như một. Nhưng trong ôn hòa lại chứa uy nghi khiến người ta không thể không khuất phục.

Trong lòng Quan Vũ không muốn nghe nhưng đại ca đã nói thì không thể không nghe, vì vậy hắn thu về sát khí, ngạo nghễ nói." Cuộc đời ta là do chính ta làm chủ, đại trượng phu làm việc chỉ cần xứng đáng với bách tính, giang sơn là được rồi, mấy cái thần tiên quỷ quái đừng hòng bày trò ở trước mặt ta. "

" Vân Trường đừng hiểu lầm, hiện tại đừng nói nữa, chúng ta phải đi nghênh đón Thần Tử, Vân Trường đến ngăn cản thủ lĩnh phản tặc, ngăn không cho hắn làm phiền tới thần. Tất cả nghe rõ không được tự ý hành động, tránh làm kinh hãi Thần Tử. " Âm thanh của Lưu Bị tựa hồ như có ma lực, mạnh mẽ dứt khoát.

" Đại ca, ta rời đi trước ". Quan Vũ hướng tới Lưu Bị ôm quyền, thúc ngựa nhẹ nhàng chạy ra phía quân Khởi Nghĩa, còn Lưu Bị cùng Trương Phi chăm chú nhìn thiếu niên trước mắt.

(*) - Tác giả cố ý viết khác đi về màu mắt của Draco, không phải do viết sai