Nhớ Em

Chương 2.1: Đâm sâu (H)

Cô làm gì có bạn trai cũ?

Dịch Thư Nguyệt nghe anh nói mà không hiểu ra làm sao, vừa định trả lời thì Tống Sâm đã rướn thẳng người đâm vào, anh không hề có ý định thương xót cho người phụ nữ dưới thân, trực tiếp cắm hơn phân nửa vật cứng vào trong, lần này rất sâu, Dịch Thư Nguyệt vội cắn lên bả vai anh, hai mắt nhắm nghiền, tiểu huyệt run rẩy phun nước.

Cô bị anh đâm sâu đạt đến cao trào luôn rồi...

Tống Sâm vừa mới đâm vào, còn chưa kịp động đậy thì một luồng nhiệt nóng ấm đã trào ra tưới lên bao qυყ đầυ, hai vách thịt mềm trong huyệt không ngừng co rút, xoắn xuýt khiến da đầu anh tê dại đi, phải mất rất nhiều tự chủ mới không trực tiếp bắn ra trong huyệt của cô.

Anh ngẩn người, đưa tay đánh vào mông Dịch Thư Nguyệt, cảm thấy biểu hiện của cô buồn cười: "Sao em vẫn nhạy cảm như vậy? Hả? Bạn trai cũ của em không cho em ăn no à?"

Dịch Thư Nguyệt căn bản không muốn để ý tới anh nữa, chỉ cảm thấy biểu hiện vừa rồi khiến mình cực kỳ mất mặt, dứt khoát vùi đầu vào cổ Tống Sâm, huyệt dưới xoắn chặt lấy anh như để trút giận, sau đó lại bị Tống Sâm đánh vài cái vào mông mới miễn cưỡng buông ra, để anh có thể bắt đầu cử động trong huyệt non mềm mại của mình.

"Đừng có giả chết, mau trả lời câu hỏi của tôi."

Phía dưới, Tống Sâm đẩy hông đâm mạnh vào trong, cố gắng thể hiện cảm giác tồn tại của mình, Dịch Thư Nguyệt cảm giác mình bị cú đẩy của anh đẩy đến tận cùng, đầu ngửa ra sau, vành mắt đỏ lên, ngay cả giọng điệu mắng người cũng mềm nhũn ra: "Anh bị điên à? Ư... đừng đâm sâu như thế."

"Mới thế này mà cũng gọi là sâu à?"

Nghe vậy, Tống Sâm không nhịn được mà cười thành tiếng, anh nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô rồi kéo xuống dưới, mò mẫm sờ đến vật cứng giữa hai chân anh, vẫn còn một đoạn thịt lộ ra ngoài: "Tôi còn chưa đi hết vào nữa."

Dịch Thư Nguyệt: "..."

Dịch Thư Nguyệt tránh mặt đi, lúc này cô rất muốn nói rằng hay là hai người họ đừng làm nữa, cô thật sự không thể chịu nổi.

Nhưng cô cũng rất hiểu Tống Sâm.

Dịch Thư Nguyệt không hề nghi ngờ, nếu cô dám nói ra những lời này thì 100% Tống Sâm sẽ tức đến mức lập tức đâm cả cây vào trong, đến lúc đó người chịu khổ vẫn là cô.

Tống Sâm lại ôm cô xuống, vật cứng vẫn đâm sâu vào huyệt của cô, cứ giữ nguyên tư thế này để bế cô vào trong phòng.

Lựa theo mỗi bước chân của anh, vật cứng tự động co giật trong huyệt của cô, cái sau tiếp nối cái trước, mỗi cái đều đâm vào cực sâu, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt khiến đầu óc của Dịch Thư Nguyệt hoàn toàn trống rỗng, cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng đập lưng anh: "Giày! Vẫn chưa cởi giày kìa! Mẹ nó, mấy năm nay anh không được làm sao? Có chút thời gian cởi giày này mà cũng không đợi được à?"

Quả nhiên Tống Sâm chịu dừng lại.

Dịch Thư Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, chống hai tay lên bả vai anh, len lén nâng người mình lên, hai chân nhỏ bé trắng nõn lơ lửng trên không vung loạn mấy cái, vừa mới đá giày xuống thì bả vai thon gầy đã bị người ta thô lỗ ấn xuống dưới, cùng lúc đó, thắt lưng của người đàn ông nặng nề đẩy lên trên.

"Trốn cái gì? Lại còn dám mắng người? Hả?"

"Ư..."

Lần này anh đâm vào cực sâu, cảm tưởng như cả cây gậy cứng rắn kia đều được cắm hết vào trong, Dịch Thư Nguyệt muốn kêu cũng không kêu lên được, khoảng không trong mắt như rã rời trong mấy giây ngắn ngủi đó, trước mắt có pháo hoa đang nổ bùm bùm, huyệt tâm tê đến phát dại đi, cảm giác hình như Tống Sâm muốn gϊếŧ chết cô hay sao đó.

"Dịch Thư Nguyệt, tự nhận thức rõ thân phận của mình, bây giờ là em có chuyện muốn cầu xin tôi."