Sau Khi Vạn Nhân Mê Thẳng Tay Xé Nát Kịch Bản Bạch Nguyệt Quang

Quyển 2 - Chương 1-2: Gặp mặt 3 công chính

An Du mặc một bộ âu phục màu trắng, thân hình thon dài duyên dáng, ngay cả dáng người gầy gò cũng làm nổi bật vài phần đường cong, lúc này đã gần đến thời gian yến tiệc khai màn, An Du được nhân viên công tác đưa đến bên cạnh đàn dương cầm trên sân khấu, mỉm cười với mọi người.

Tiếng nhạc vừa cất lên, mọi người vốn tưởng rằng dựa vào phong thái thanh liêm như trăng của cậu, đàn tấu cũng có thể là khúc nhạc như núi cao nước chảy, lại không nghĩ tới tiếng nhạc lọt vào tai lại dịu dàng tinh tế, buồn sầu triền miên.

Bàn tay ngọc mảnh khảnh của An Du khẽ động, cúi đầu lộ ra vẻ khiêm nhường, trên khuôn mặt mang theo vài phần ấm áp không dễ nhận ra, làm cho ba người ngồi trong phòng riêng ở tầng hai rình mò được tia ấm áp này, trên cổ họng bỗng chốc chuyển động lên xuống, trong lòng bị tác động lên vài phần gợn sóng lăn tăn.

Đánh xong khúc nhạc, An Du đứng dậy cảm ơn, mọi người dưới sân khấu sững sờ vài giây rồi phát ra một tràng vỗ tay, khán giả đắm chìm trong bầu không khí tuyệt vời mà âm nhạc mang đến, thứ tình cảm chôn vùi kìm nén hồi lâu dường như đã bị một khúc nhạc tràn đầy tình yêu này gợi lên, chỉ muốn cầm tay người trong lòng thổ lộ hết nỗi lòng.

Đương nhiên, càng nhiều người, cũng bởi vì bài hát này đã dâng lên ấn tượng tốt khác lạ đối với An Du.

Biểu diễn xong, An Du cầm một ly sâm banh tham gia vào bữa tiệc, thành thạo ứng phó với đám người hâm mộ cậu hay vì gia tộc phía sau muốn bắt chuyện với cậu vài câu.

Cậu đi dạo trong phòng yến tiệc xa hoa, khuôn mặt tái nhợt tăng thêm ba phần trong trẻo mà lạnh lùng cho cậu, giống như là lữ khách qua đường đi vào thế tục, nhưng chẳng nhiễm lấy chút bụi hồng trần của thế tục.

Đột nhiên, một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi đến bên cạnh An Du lễ phép mời: "An tiên sinh, xin chào, chủ nhân của tôi mời ngài đến phòng khách quý trên tầng hai nói chuyện, không biết ý của ngài như thế nào?”

Trên gương mặt An Du giống như kinh ngạc nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hứng thú —— cá đã cắn câu.

Cậu gật đầu, vén mái tóc mai trên trán, đi theo người nọ lên lầu hai.

Lầu hai không có quá nhiều phòng khách quý, bồi bàn gõ cửa dẫn cậu đi vào trong.

Nghe được tiếng động, ba vị nam chính quay đầu lại, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, ngũ quan sâu sắc thẳng người trực tiếp đứng lên, từ phía sau bồi bàn nắm lấy tay An Du, dẫn cậu đi đến bên sô pha, quen thuộc giống như bạn bè cũ đã nhiều năm không gặp.

"Ồ - nghệ sĩ dương cầm lớn của chúng ta đã đến rồi, tên tôi là Hermann Leicester, tôi rất vui sự cho phép của em." Dáng người của người đàn ông cao lớn khoác bộ âu phục tiêu chuẩn, nhưng lời nói lại vô cùng không đứng đắn, nắm tay An Du còn không an phận gãi vào lòng bàn tay mềm mại của cậu.

"Tiên sinh." An Du nhíu mày, rút tay ra khỏi lòng bàn tay gã, tiểu thiếu gia từ nhỏ được nâng niu từ nhỏ đến lớn, từ khi nào lại bị trêu chọc không đứng đắn như vậy, cậu bất mãn mở miệng: "Xin ngài tự trọng. ”

Hermann buồn bực cười vài tiếng, một An Du nghiêm trang nhưng chóp tai lại ửng đỏ trong mắt gã tựa như chú mèo nhỏ không có bất kỳ công kích, tức giận cũng chỉ biết meo meo kêu vài tiếng. Đang muốn mở miệng trêu chọc thêm hai câu, đã bị một giọng nói cắt ngang ——

"Herman, đừng làm em ấy khó chịu." Một chàng trai châu Á tóc đen mắt đen khác đi tới, anh trừng mắt nhìn Herman một cái, thân sĩ ngẫu nhiên vịn bả vai An Du dẫn cậu ngồi lên sô pha, trong ánh mắt sáng ngời chứa đựng áy náy chân thành, chìa tay ra với An Du, "Xin lỗi, cậu ta vẫn luôn chọc ghẹo như vậy, hy vọng không có mạo phạm đến em. Tên tôi là Lục Châu, tất cả chúng tôi đều mong chờ sự xuất hiện của em.”

An Du nắm lấy tay anh, tỏ vẻ mình cũng không để ý. Bàn tay to lớn ấm áp của Lục Châu không thích hợp với những vết chai cứng ngắc thô ráp, ở vị trí cầm súng còn đặc biệt dày hơn. Xem ra đây chính là cảnh sát hình sự quốc tế trong đám vai chính.

An Du âm thầm đánh giá, vị cảnh sát này có một khuôn mặt tuấn lãng đẹp trai, tóc ngắn màu đen thô cứng, dưới lớp âu phục màu đen là cơ bắp ẩn chứa sức lực mạnh mẽ, còn chưa tới gần đã khiến người ta cảm giác được hormone nam mãnh liệt.

An Du quay đầu, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông cuối cùng đang lười biếng tựa vào sô pha với đôi mắt xanh nâu, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh cởi ba nút áo, kính gọng vàng làm tăng thêm vài phần nhã nhặn, lúc này đang cười khanh khách nhìn chằm chằm An Du.

An Du gật đầu với hắn, cậu chưa bao giờ hỏi chuyện gia tộc mà chỉ say mê với sự nghiệp âm nhạc, nhưng sinh trong gia tộc cao quý cũng nghe nói qua về người này.

Tuổi trẻ đã leo lên vị trí cao trong giới chính trị với khuôn mặt cười hồ ly - Abner Barth.

"Ngưỡng mộ đại danh từ lâu, Abner, không nghĩ tới sẽ gặp ngài ở chỗ này." An Du gật đầu với hắn, bình thường không ham thích tham gia yến tiệc, ngược lại là lần đầu tiên nhìn thấy người kế thừa quyết định nội bộ của gia tộc Barth này.

"Ừ." Abner buông rượu vang trắng trong tay đẩy gọng kính, trong đôi mắt cười hiện lên vài phần vui vẻ, lặp lại lời khách sáo của An Du một lần nữa, nhưng trong giọng nói so với An Du có thêm vài phần ý vị sâu xa0 "Tôi cũng không nghĩ tới, có thể gặp được em ở chỗ này..."

Không trả lời những lời khác, An Du mở miệng thắc mắc:

"Ba vị tiên sinh, tự giới thiệu qua, có thể xin hỏi, mời tôi đến đây là vì sao không?” Đảo qua ba vị nam chính thân phận khác nhau nhưng cũng là những nam chính ưu tú không kém, An Du lặng lẽ chống quai hàm. Cậu rất chờ mong các nhân vật chính của thế giới này, sẽ mang đến cho cậu vui vẻ như thế nào....