Sau Khi Vạn Nhân Mê Thẳng Tay Xé Nát Kịch Bản Bạch Nguyệt Quang

Quyển 1 - Chương 14-1:

Ngày hôm sau gần giữa trưa, ánh mặt trời giữa mùa hè lộn xộn chiếu vào trong rèm cửa sổ che nắng không kéo chặt.

An Du mơ mơ màng màng co trong chăn, vùi đầu vào gối mềm mại ý đồ coi thường thứ ánh sáng phiền nhiễu này. Chỉ là chỉ chốc lát sau, cũng bởi vì hô hấp không thông bất đắc dĩ phải ló đầu từ trong gối ra, tức giận oán trách đám đàn ông làm việc lơ là không chú ý này.

An Du nằm trong chăn ngủ nửa ngày, mới hăng hái tinh thần lật chăn ngồi dậy, cúi đầu phát hiện trên người mình đã được khoác một bộ đồ ngủ màu xanh dương, thế nhưng trong phòng máy điều hòa mở đủ, không để cậu bị quấn kín mít còn nhét vào trong chăn cảm thấy có chút nóng bức, cậu vén tay áo lên nhìn một chút, vết hôn và dấu ngón tay màu xanh tím gần như là đã được bôi thuốc, màu sắc nhạt đi không ít, hậu huyệt khi bị sử dụng quá mức cũng thanh mát, xem ra cũng đã bôi thuốc ổn thỏa.

Đẩy cửa phòng đi tới cầu thang, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng thảo luận ôn hòa, An Du tò mò thò đầu ra khỏi lầu hai.

Trên sô pha ở đại sảnh lầu một, Sở Lẫm và Tần Thượng ngồi trên hai chiếc ghế sô pha gần đó, giống như là đang thảo luận về quá trình nghiên cứu và triển vọng của thị trường về dự án mới.

Phó Hoài Minh từ trong phòng bếp bưng một đĩa thức ăn đi ra, đặt lên bàn ăn quay đầu bất mãn giáo huấn với hai đại gia vững vàng ngồi trên sô pha chờ ăn chờ uống, trong phòng bếp tỏa ra từng đợt mùi thức ăn, mùi cá nồng đậm cùng mùi thịt hầm mặn bay bay trong không trung.

An Du giật mình khịt mũi, trong phút chốc ánh mắt sáng lên, là thịt kho tàu cùng canh cá trích cậu thích ăn!

"Ùng ục ùng ục" con đói khát trong dạ dày của An Du lên tiếng kháng nghị, đi dép lê từ trên lầu gào thét chạy xuống, hai người đàn ông nghe được thanh âm vui vẻ đứng lên, Tần Thượng sải bước đi tới đầu cầu thang, ôm cây đợi thỏ chờ An Du bất chấp một lòng chỉ muốn ăn cơm lao vào trong l*иg ngực gã đã mở ra.

"Xuống cầu thang đừng chạy như vậy, ngã đυ.ng phải thì làm sao bây giờ?" Tần Thượng hôn lên mái tóc mềm mại của cậu, giọng điệu có chút trách cứ, nhưng giữa hai hàng lông mày lại tràn đầy yêu thương cùng ấm áp vui vẻ.

Sở Lẫm đến sau cũng cúi đầu hôn gò má An Du, không nói một lời đứng ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy tình yêu không thể xem nhẹ.

An Du lúc này sau khi suy xét thật lâu mới phản ứng lại thì đã bị hai người đàn ông hôn rồi, trên mặt nhất thời lan ra một lớp hồng phấn mỏng, ánh mắt loạn chuyển không dám nhìn bọn họ, rõ ràng chuyện thân mật hơn cũng đã làm không chỉ một lần, hiện tại lại giống như một chàng trai ngây thơ vừa mới yêu đương cảm thấy ngượng ngùng cùng lo lắng.

"Anh ơi!" Phó Hoài Minh bưng canh cá trích đi ra giải cứu An Du bị hai người đàn ông vây quanh thẹn thùng không dám đối mặt, cậu ta đặt canh xuống, lặng lẽ trừng mắt nhìn hai người một cái, đi tới đưa An Du lên ghế ấn vai cậu ngồi xuống, "Anh đói bụng rồi nhỉ, mau đến ngồi xuống, nhanh thôi là có thể ăn cơm được rồi.”

"Ồ! Được..." An Du bị kéo đến chỗ ngồi, cũng chưa lấy lại tinh thần đã bị nhét một chén canh cá trích trắng sữa nồng đậm, Sở Lẫm và Tần Thượng cũng đi đến hai bên cậu ngồi xuống, muốn nói cái gì đó lại sợ quấy rầy An Du uống canh, Phó Hoài Minh thấy tình hình còn tốt, tiếp tục chui vào phòng bếp giúp đỡ.

Bụng An Du vốn đói được canh cá gợi lên cảm giác thèm ăn, bưng canh lên nuốt "ừng ực" vào bụng. Thời gian một chén canh, Phó Hoài Minh theo Phó Tôn Nam bưng món hầm cuối cùng trở lại bàn ăn, ở phòng bếp bận rộn nửa ngày Phó đại trù đi ra đã nhìn thấy vị trí gần An Du nhất đều bị hai người đàn ông không làm cái rắm chiếm mất, ngay cả vị trí đối diện với câu cũng bị Phó Hoài Minh ỷ vào anh cả bưng thức ăn không tiện đi nhanh bèn đặt mông ngồi xuống.