Sau Khi Vạn Nhân Mê Thẳng Tay Xé Nát Kịch Bản Bạch Nguyệt Quang

Quyển 1 - Chương 5-1: Anh cả giúp bôi thuốc

"Tỉnh rồi."

Sáu giờ sáng hôm sau, khi trời vẫn còn chưa sáng hẳn, trên bầu trời chỉ vừa chuyển màu cam ở đường chân trời. An Du lại tỉnh dậy như mọi ngày, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên giường cùng người đàn ông mới quen chưa được quá một tiếng, An Du không biết phải làm sao, cũng không biết bản thân nên làm gì khi người đàn ông kia tỉnh dậy, cậu liền vội vội vàng vàng mặc quần áo sau đó chật vật trở về nhà.

Về đến nhà họ Phó, An Du đổi dép đi trong nhà, nhìn thấy phòng khách tối đen cậu liền thở phào nhẹ nhõm, đang vui mừng vì đại ca vẫn chưa biết gì, thì âm thanh của Phó Tôn Nam vang lên hệt như sấm nổ bên tai, cậu giật mình hệt như con nai nhỏ hoảng sợ, trừng to đôi mắt quan sát phòng khách.

An Du nghiêng đầu tìm về hướng của âm thanh, thấy Phó Tôn Nam ngồi trên sofa, cả người hệt như hòa làm một với bóng tối, trong giọng nói có chút mệt mỏi, chắc hẳn là cả đêm qua hắn đã không ngủ, ngồi chờ ở nơi này chờ An Du về.

Cậu liền có chút chột dạ, mở miệng giải thích: "Ừ...ngày hôm qua, do có chút say, nên em đã ngủ trên phòng nghỉ của yến tiệc...xin lỗi, để cho anh lo lắng rồi."

Phó Tôn Nam hệt như không nghe thấy lời An Du nói, vẫn ngồi im như cũ không chút nhúc nhích, hai mắt cậu bắt đầu đảo lộn điên cuồng, An Du đành nhắm mắt lại, lần nữa lên tiếng: "Vậy em lên phòng trước nhé, lát nữa anh cũng nên đi ngủ nha."

Phó Tôn Nam vẫn trầm mặc như cũ, không phải hắn không muốn nói chuyện, mà trong lòng đang loạn cào cào nên không biết làm sao để đối mặt với người em trai này.

Tối hôm qua sau khi yến tiệc kết thúc, thông qua camera thì biết được An Du được Tần Thượng đỡ đến phòng nghỉ, nguyên cả một buổi tối vẫn chưa đi ra.

Cho dù biết là em trai lớn rồi, cũng có quyền quyết định của riêng mình, nhưng trong lòng hắn không cách nào ngăn được cơn phẫn nộ cùng đau thương, điều này đã khiến hắn mất ngủ, liền dứt khoát chuẩn bị nguyên một đoạn giống hệt như chồng đang trách móc vợ sao đi khuya chưa về, sau đó cố chấp ngồi chờ An Du trở về, muốn nghe cậu giải thích.

Khi thấy bộ dạng lôi thôi của An Du cùng với giọng nói có chút khàn khàn, quá rõ ràng như vậy làm sao mà hắn có thể không hiểu được chứ, em trai bảo bối của hắn đã lên giường cùng với một tên đàn ông, nhưng tại sao lại là Tần Thượng chứ, giờ đây hắn đã không cách nào vừa mắt đối tác của mình nữa, tại sao...tại sao không phải là cùng hắn chứ?

Phó Tôn Nam nhận ra suy nghĩ kì lạ của mình liền bị nó dọa cho khϊếp sợ, sau đó lại kì dị mà thở phào nhẹ nhõm, giống như là một người đã bị kìm nén lâu ngày, nay mới dám nghĩ đến những ý tưởng này, cứ nhất thiết phải đối mặt với nó, chứ kiềm nén nó thì thật là khổ tâm.

Phó Tôn Nam đối với bản thân bộc lộ cảm xúc thì vẫn rất ung dung, thậm chí còn đang suy tính đến khả năng thành công giữa hai người bọn họ, bọn họ không hề có quan hệ máu mủ, nên cũng không được coi là lσạи ɭυâи, mà khuôn mặt của An Du lại rất xinh đẹp, cho dù chỉ là nhìn thoáng qua cũng khiến người khác nhớ mãi không quên, lại còn rất dịu dàng, mà lại còn rất thông minh, tuy thể lực có hơi kém, nhưng nó cũng không thành vấn đề.

Phó Tôn Nam không nghĩ rằng người trong lòng của mình lại nóng bỏng đến thế, làm sao mà có thể ngừng yêu người đó đây. Hắn không ngừng ở trong lòng à khen An Du, cậu tốt như vậy, nên mọi thứ của cậu hắn đều thích hết.

Nhưng mà Tần Thượng, nghĩ đến người này mặt Phó Tông Nam liền trầm xuống, hắn sẽ không để cho gã có cơ hội gần tiểu Du nữa.

Thừa lúc Phó Tôn Nam đang ngồi ngơ ngác trên sofa, An Du đã chạy vào phòng của mình khóa cửa lại, sau đó cởi bỏ áo khoác âu phục cùng áo sơ mi, cởi luôn quần tây cùng qυầи ɭóŧ đang dính chất dịch gì đó màu trắng, ném vào trong giỏ giặt đồ.

An Du quan sát chính thân thể của mình trong gương, sắc mặt thì tái xanh, đuôi mắt cùng đôi môi sưng đỏ lên, cùng với những dấu hôn kéo dài từ cổ đến ngực, cộng thêm với đầu nhũ đã bị sưng đỏ, xem ra là bị hành hạ rất thảm, đặc biệt là giữa hai chân, mông cùng bắp đùi đều được phủ đầy những dấu ngón tay đã đỏ lên, mặc dù lúc làm xong Tần Thương có dọn đẹp rồi, nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bắn sâu vào bên trong vẫn chưa được xử lý sạch sẽ, bên dưới miệng huyệt vẫn đang chậm rãi nhả ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhìn trông rất phóng đãng.

An Du liếʍ liếʍ môi, tỏ ra hết sức hài lòng với thân thể dâʍ đãиɠ của mình, không ngừng thưởng thức nó vài chục lần nữa mới thỏa mãn tiến vào phòng tắm.

Lúc An Du đi ra khỏi phòng tắm chuẩn bị lên giường ngủ bù, thì nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra nhìn thấy Phó Tôn Nam cầm ly nước trong tay và và còn mang theo một ít thuốc nữa.

"Đại ca?" Thanh âm của An Du đầy nghi hoặc, cậu không thể hiểu nổi hành động của Phó Tôn Nam vào hôm nay.

Phó Tôn Nam đi vào, đặt ly nước xuống bàn rồi mới xoay người đi về phía An Du, mấp máy môi một chút nói: "Anh mới vừa xem trên mạng, cùng người cùng phái lên giường cũng sẽ mắc các bệnh nguy hiểm, anh sẽ giúp em bôi thuốc một chút nhé."

Lúc bình thường Phó Tôn Nam rất khiên tốm, tính khí lại trầm ổn khiến cho người khác có lúc cũng quên rằng hắn còn trẻ như vậy mà đã ngồi lên vị trí tổng giám đốc của công ty, mà giờ đây hắn cũng không chế được bản thân mình nữa, con ngươi sâu thẩm cũng không thể đè nén được ánh nhìn muốn chiếm người trước mặt làm của riêng nửa, thân hình cao lớn của hắn đứng chắn trước mặt An Du, hệt như một màn đêm bao phủ lên người cậu, khiến An Du như trở thành một chú thỏ nhỏ sắp bị thú dữ ăn thịt, cả người cậu cứng đơ lại, cổ chuyển động vài lần muốn nói lời cự tuyệt nhưng không thể, giống như đang âm thầm chấp nhận lời đề nghị của hắn.

Tâm tình của Phó Tôn Nam cũng không thoải mái lắm, thấp giọng cố đè nén thanh âm nóng nảy cùng run rẩy của mình: "Được rồi, em ngồi lên giường cởϊ qυầи áo ra đi, anh giúp em bôi thuốc."