"Cộc Cộc" Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của An Du, cậu nhìn Sở Lẫm đã cởi chiếc áo blouse trắng thay thành trang phục bình thường, chắc là anh chuẩn bị về nhà rồi. Những ngày qua Sở Lẫm đều biết An Du ngủ lại viện nghiên cứu, chỉ nghĩ là cậu cùng người nhà xảy ra chút chuyện, dù sao lúc trước Phó Tôn Nam cũng gọi điện bảo anh quan tâm đến An Du một chút, nên anh cũng không thể để mặc An Du như vậy được, suốt hai tuần An Du chưa từng rời khỏi viện nghiên cứu, khiến Sở Lẫm cũng không nhịn được nữa, trong lòng cũng có oán trách Phó Tôn Nam, dù có là gì đi nữa, cũng không thể để đứa nhỏ này không về nhà chứ?
"Hôm nay cậu cũng định ngủ lại ở đây sao?" Sở Lẵm đi về phía An Du mở lời trước.
"A? Ừ...viện trưởng cũng biết mà." An Du lúng túng sờ cổ một cái, không biết nên giải thích như thế nào đây.
"Đến nhà tôi đi."
"?" An Du ngẩn người.
"Đến nhà tôi đi, phòng nghỉ cũng chỉ có giường, không có những thứ khác, sẽ rất bất tiện." Sở Lẫm cau mày, nắm tay An Du kéo ra ngoài, đến khi cậu phản ứng lại, thì đã bị nhét vào trong xe, đi đến nhà viện trưởng Sở rồi.
"Viện trưởng, không cần phiền như vậy, tôi sẽ sớm tìm được chỗ ở thôi." An Du đưa cho anh hộp sữa bò, nở nụ cười một cái, đuôi mắt xinh đẹp cũng cong lên, hệt như gió xuân.
"Không phiền." Sở Lẫm nghiêng đầu né tránh nụ cười mê hoặc của mỹ nhân kia, nhỏ giọng nói, "Ở lại luôn cũng được."
******
Đêm khuya.
Sở Lẫm đi đến bên cạnh giường của An Du, mở đèn ngủ lên lặng lẽ quan sát khuôn mặt của cậu, ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của An Du, bầu trời tối đen như mực được ngăn lại bởi cánh cửa, khiến nơi đây dường như trở nên ấm áp hơn. An Du vùi mình vào chăn chỉ để lộ ra nửa gương mặt cùng gò má xinh đẹp, lông mi đen láy được ánh đèn chiếu xuống tạo thành cái bóng trên gương mặt, mái tóc mềm mại rơi hỗn loạn trên gối, cả người cậu nhìn rất ngoan ngoãn.
Một nửa khuôn mặt của Sở Lẫm cũng bị ánh đèn chiếu đến, nó đang tối sầm lầm, lúc bình thường khuôn mặt này vốn đã lạnh lùng rồi, nay được ánh đèn chiếu lên, càng trở nên cực kỳ lạnh lùng hơn, giống hệt như lớp băng ở nam cực, khiến người khác không cách nào đoán được biểu cảm của anh, Sở Lẫm nhìn chằm chằm An Du rất lâu, đôi mắt hiện lên một chút du͙© vọиɠ hỗn tạp cùng sự tỉ mỉ quan sát con người xinh đẹp trước mắt.
Anh cúi người xuống, vén chăn của cậu lên, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên trán cậu, hôn lên trên đó một cái, rồi trượt xuống mi, mắt, mũi, cuối cùng dừng trên môi An Du. Sợ Lẫm chậm rãi mở môi cậu ra, cặp môi đầy đặn đỏ thắm của cậu thật sự rất phù hợp để hôn, xem ra nó còn rất mềm mại nữa, con ngươi của Sở Lẫm dần trở nên tối hơn, lưỡi anh liếʍ liên răng của An Du một cái, sau đó lại cạy mở nó ra, tiến vào mυ'ŧ lấy đầu lưỡi mềm mại của An Du, nước bọt của cậu cũng theo khóe miệng mà chảy xuống, liền bị Sở Lẫm liếʍ sạch, sau đó bắt đầu bặt một nụ hôn sau lên môi cậu.
Sở Lẫm cởϊ qυầи áo ngủ của An Du xuống, anh cũng cởϊ qυầи mình xuống, chen vào giữa hai chân An Du, cây gậy thịt của cậu cũng đã cương cứng, chảy ra một chất lỏng sền sệt trên bụng cậu, Sở Lẫm cũng thuận tiện cởϊ qυầи lót cậu ra, hài lòng khi nhìn thấy cậu bị anh hôn cho cứng lên. Anh cầm lấy hai chân An Du lên, sau đó đè nó xuống bụng cậu, đem côn ŧᏂịŧ đã cương cứng của mình nhét vào giữa hai chân cậu. Đôi chân của An Du cũng rất đẹp, bên trong bắp đùi cũng rất mềm mại, da thịt láng mịn đàn hồi, cây gậy thịt của cậu cũng đã dựng đứng lên, cặp mông đầy đặn cũng bị nâng lên cao, một tay Sở Lẫm xoa xoa cặp môi căng tròn đó, một bên thì ngậm lấy phần đầu nhũ xinh đẹp của An Du. Côn ŧᏂịŧ của anh nhanh chóng ra vào ở giữa hai đùi cậu, phần đầu con rùa của anh liên tục ma sát với cây gậy thịt của cậu, khiến côn ŧᏂịŧ của cậu cũng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, An Du vẫn đang ngủ, nhưng hô hấp của cậu dần trở nên nặng nề, miệng cũng phát ra vài âm thanh rêи ɾỉ, khiến Sở Lẫm càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.
Sau một hồi rút cắm, Sỡ Lẫm lại rút nó ra, áp sát nó vào mông cậu, côn ŧᏂịŧ của anh lại lập tức bị hơi nóng của cặp mông đầy đặn vây lấy, Sở Lẫm liền thoải mái mà thở dài một tiếng, nhanh chóng ma sát với mông cậu, luôn cố ý dừng lại một chút ở miệng huyệt đã chảy ra nước da^ʍ của cậu, cuối cùng bàn tay to lớn đó lại ép chặt lấy hai cánh mông, để nó giữ chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh, rồi nhanh chóng cắm rút mà bắn tinh về phía miệng huyệt.
Sở Lẫm thả hạ thân của An Du xuống, nằm xuống bên cạnh kéo An Du vào trong lòng, sau đó hôn lên thân thể cậu cùng với việc chăm sóc cây gậy thịt của cậu, sau khi An Du bắn ra thì anh cũng tự an ủi mình một trận, rời mới thỏa mãn mà xuống giường cầm lấy khăn lông, tỉ mỉ lau sạch cơ thể An Du, anh hôn lên trán An Du một cái nữa, rồi mới hài lòng tắt đèn rời khỏi phòng.
Sở Lẫm đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại, An Du vốn đang ngủ lại chậm rãi mở mắt ra, không ngờ Sở Lẫm trông rất mạnh mẽ lại là một ôn nhu công, khóe miệng cậu bất giác nhếch lên.