Sở Lẫm nắm lấy tay An Du không có ý định buông ra, cứ nhìn chằm chằm cậu, khi thấy An Du có chút lúng túng mới buông tay ra, khuôn mặt cũng nở ra nụ cười, vẻ lạnh lùng cũng vì vậy mà giảm đi mấy phần: "Tôi biết cậu, cũng có theo dõi cậu từ lâu rồi, về việc của cậu làm cũng đã được đăng báo, hôm nay tự mình nhìn thấy cậu, quả thật cảm thấy cậu rất xuất chúng."
"Viện trưởng Sở quá khen." An Du dịu dàng cười một tiếng, cũng không từ chối lời khen của Sở Lẫm.
Sở Lẫm nâng tầm mắt lên, quan sát cả người An Du, lúc bình thường cậu đều không ra khỏi phòng nghiên cứu, nên cũng ít người biết vẻ ngoài cậu như thế nào, anh nở nụ cười rồi nói: "Tôi đại diện cho viện nghiên cứu này chào mừng cậu gia nhập, rất vui khi có thể trở thành đồng nghiệp với cậu."
Cậu ngừng lại một chút, sau đó nói đầy chân thành: "Cảm ơn, tôi cũng có điều muốn nói, có thể trở thành một thành viên của viện nghiên cứu này, bản thân tôi thấy rất vui."
Màn đêm buông xuống, biệt thự nhà họ Phó vẫn lạnh lẽo như cũ, An Du ngồi một mình trên sofa kiểm tra những dự án sắp tới, mắt luôn luôn hướng về cửa xem có ai về nhà không. Phó Tôn Nam thì đang tăng ca ở công ty, không biết bao giờ mới về, hắn cũng gọi điện dặn cậu nhớ ngủ sớm rồi, còn em trai Phó không biết sao vẫn chưa về nhà, mà cũng không có gọi điện gì luôn, An Du thở dài, chuẩn bị ôm máy tính bảng về phòng ngủ, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng của mở.
"Hoài Minh?" An Du đi đến cửa, đúng lúc cửa mở ra, một người nhào đến người cậu, trên người còn có mùi rượu.
Phó Hoài Minh dựa vào ngực An Du, tóc cậu ta cạ cạ vào cổ cậu, miệng không ngừng lẩm bẩm những từ khó hiểu, An Du liền cau mày, cố sức dìu Phó Hoài Minh đến sofa, có chút đau lòng mà quở trách: "Sao lại uống nhiều quá vậy, ngồi đây đi, anh đi nấu canh giải rượu cho em."
Người Phó Hoài Minh bị lôi lôi kéo kéo đến sofa, khiến cậu ta cũng tỉnh táo một chút, liền híp mắt suy nghĩ, hai cánh tay liền ôm chặt lấy eo của An Du, đầu tựa lên sống lưng không muốn để cho cậu rời đi, miệng không ngừng gọi "anh ba".
An Du thở dài vỗ một cái lên cánh tay Phó Hoài Minh, để cho cậu ta thả lỏng ra, sau đó xoay người ôm lấy đầu cậu ta, xoa xoa mái tóc mềm mại của Phó Hoài Minh, có chút mềm lòng nói: "Anh ba ở đây, sao vậy?"
"Anh ba...anh ba...An Du." Mái tóc mềm mại của Phó Hoài Minh không ngừng cạ vào bụng cậu, liên tục nũng nịu gọi tên An Du, "Anh ba đừng đi đến viện nghiên cứu A nữa, đừng đi mà...em chỉ còn anh ba và đại ca thôi."
Mí mắt An Du liền giật giật mấy cái, một mặt có chút đau lòng cho đứa trẻ vừa mới trưởng thành này, cha mẹ cũng vừa mới qua đời, chỉ còn lại hai người anh luôn bận bịu không quan tâm đến cậu ta, bản thân Phó Hoài Minh chỉ có thể một mình đi uống rượu quên sầu, mặt khác cả người cậu cũng bắt đầu mềm nhũn do mùi rượu cùng mùi hương nam tính tỏa ra từ người Phó Hoài Minh, còn bị cậu ta không ngừng cạ cạ vào trong bụng, nếu mà cứ tiếp tục như thế An Du cảm thấy bản thân sẽ không ổn chút nào, liền dịu dàng dỗ dành Phó Hoài Minh: "Anh ba sẽ không đi nữa, sẽ ở lại đây cùng với dại ca chăm sóc em, tiểu Minh ngoan nào, thả tay ra, anh đi nấu canh giải rượu cho em."
"Không đâu." Không biết vì sao cậu ta lại bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Phó Hoài Minh thấp giọng gào lên, tay vốn đang nhẹ nhàng ôm lấy eo An Du, đột nhiên lại siết chặt lại, hai cái tay rắn chắc ôm chặt lấy cậu. Cả người An Du có chút run lên, cảm giác tê dại bắt đầu chạy dọc sống lưng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến cậu có chút không đứng vững liền ngã ngồi xuống đùi của Phó Hoài Minh, hai tay cũng vô tình choàng lên cổ cậu ta, nhìn từ xa trông giống như đôi tình nhân đang quấn quýt với nhau.
Cứu mạng...tư thế nguy hiểm gì thế này, trong lòng An Du liền có chút hoảng, chuyện này vượt quá sự tưởng tượng của cậu, cậu vẫn chưa suy nghĩ nó sẽ tiến triển nhanh như vậy. An Du định rút hai tay mình lại, đặt lên trên ngực của mình, điều này lại làm cho Phó Hoài Minh càng mất khống chế hơn nữa.
"Sao anh lại nhất định muốn rời khỏi em, tại sao lại không nghe lời chứ." Phó Hoài Minh ngẩng đầu lên, sắc mặt tối lại cắn lên cổ An Du, tiếp đến không ngừng liếʍ mυ'ŧ nơi đó, tay đặt lên eo An Du cũng bắt đầu không yên phận bắt đầu vuốt ve cơ thể cậu, cậu ta cũng không hề rảnh rỗi mà liên tục liếʍ mυ'ŧ chiếc cổ trắng ngần của cậu, ý đồ đen tối cũng bắt đầu được nhen nhóm: "Có phải là...chỉ cần em để ký hiệu lên người anh thì anh sẽ không đi nữa."
Cho dù cậu cũng có kinh nghiệm phong phú, nhưng cơ thể này chưa từng bị người khác chạm vào. An Du ngẩng đầu lên, muốn chạy trốn nhưng lại bị người kia giữ chặt, cộng thêm kɧoáı ©ảʍ không ngừng chạy loạn trong cơ thể, điều này chỉ khiến cậu vô lực mà giãy giụa, cậu hừ một tiếng, đôi mắt cũng bắt đầu ngập đầu sương mù, khóe mắt cùng gò má cũng dần ửng đỏ, hạ thân cậu cũng khẽ ngẩng lên, muốn khép chặt hai chân lại nhưng bị bắp đùi của Phó Hoài Minh cảm lại, ngón chân cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà co quắp lại.
"Phó Hoài Minh...um a...em đừng như vậy, mau...mau buông anh ra!" Thân thể An Du tựa về phía sau, muốn khước từ sự đυ.ng chạm của Phó Hoài Minh, nhưng mà cái tư thế này, hạ thân của cậu lùi về sau, chỉ khiến thân trên áp lại gần Phó Hoài Minh, đùi của hai người ma sát vào nhau khiến cả hai bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà run lên một cái, "Um a..." An Du cắn chặt môi dưới, tay đang ngăn chặn Phó Hoài Minh làm loạn cũng dần trở nên vô lực, cả người nằm gọn trong lòng Phó Hoài Minh, chỉ có thể mặc cho cậu ta hệt như một chú cún con thỏa sức mà gặm hôn trên cơ thể cậu.
Hai người không để ý đến cánh cửa vẫn chưa đóng lại đã bị mở rộng ra, Phó Tôn Nam phát hoảng khi nhìn thấy hai người em trai của hắn đang quấn lấy nhau, không thể tin nổi mà mở miệng.
"Hai đứa, đang làm gì vậy?!"