Sau Khi Xuyên Thành Thế Thân Tôi Làm Khóc Nam Chính

Chương 18: Rồi ai ở trên?

“Không có việc gì, một chút hiểu nhầm xảy ra thôi.”

Tuy rằng hai người trên danh nghĩa là người yêu, nhưng thực tế cũng mới gặp mặt có hai ba lần, Văn Hành thật sự không muốn làm phiền hắn. Dù sao sự việc cũng đã giải quyết, hỏi rồi điều tra lại cũng không có ý nghĩa gì.

“…Được rồi.”

Đầu ngón tay sờ sờ lớp da thuộc trên tay lái, Khúc Mộ Bạch nhìn qua đám người chia làm hai phái trước mặt, trong lòng hiểu rõ chuyện xảy ra, không cố hỏi thêm, ngược lại nhắc tới một việc khác.

“Buổi chiều có tiết học không? Số liệu kiến mô có cái sai rồi, cần cậu tính toán lại lần nữa.”

Câu này vừa nói ra, một đám người đứng ở đây, mỗi người phản ứng lại một kiểu khác nhau.

Phan Dục Hàng liếc mắt Vương Triết đang có vẻ mặt thúi hoắc, hừ lạnh nói câu châm chọc:

“Ra là ngày hôm qua lão tam là đi làm việc à, cậu xem cậu đi cũng không nói cho bọn tớ một câu, để cho người nào đó thích chui lỗ trống đi buôn dưa.”

“Nói có ích gì đâu” Trạm Văn Bác phụ hoạ “Có một số người á đầu thì toàn chứa rác rưởi, cậu nói rõ ràng cho người ta cũng chẳng để làm gì.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, làm Vương Triết vốn đang cay cú lại càng cú thêm, nhưng mà trong chuyện này vốn là hắn sai, chỉ phải ôm chặt cuốn sách trong tay cúi đầu dời đi.

Văn Hành liếc mắt theo bóng dáng hắn một cái, đối với chuyện này, trường học sợ sẽ ảnh hưởng đến việc tuyển sinh đợt sau, theo nguyên tắc việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không có, làm Vương Triết xoá bài viết rồi không cho việc này lộ ra ngoài.

Không thể bảo là trong lòng Văn Hành không tức, mà lại làm loạn thêm cũng chả có kết quả xử lí tốt hơn gì. Hơn nữa với cái loại học sinh như Vương Triết tâm cao khí ngạo mà điều kiện gia đình cũng không phải quá tốt, huỷ bỏ học bổng quốc gia với bằng học sinh ưu tú đã là sự trừng phạt đả kích rất lớn, đừng nói thêm nữa có khả năng sẽ ảnh hương đến việc làm nghiên cứu sinh cử đi du học về sau. Cho nên, cũng chỉ có thể như vậy.

Thôi, cần gì tính toán chi li cùng một người trong sách.

Văn Hành nhún vai, nghĩ nghĩ thời khoá biểu tiếp theo, cúi đầu nhìn về Khúc Mộ Bạch.

“Không có tiết, bọn tôi vốn định ăn cơm xong rồi về kí túc xá.”

“Đi ăn cùng đi.”

Hắn chạy tới gấp, cơm trợ lí mua cho vẫn còn nằm trên bàn lẻ loi cô đơn bốc khói.

“Được thôi.”

Vài câu đối thoại đơn giản của hai người, liền quyết định hành trình kế tiếp của bọn Phan Dục Hàng luôn.

Tận đến lúc ngồi lên chiếc xe xa hoa màu đen rồi, ba người vẫn kiểu mặt ngơ ngác, chỉ cảm thấy thế giới này quá mức hoang mang-ing.

Hơn nữa lại kiểu cảm giác đời như mơ này vẫn tiếp diễn liên tục đến lúc ăn cơm.

Nhìn màu sắc chia làm hai phe trên bàn cơm, khoé miệng Phan Dục Hàng run rẩy, nếu bên phía của bọn họ là sơn hào hải vị, vậy bên của Văn Hành trừ có một đĩa sườn heo chua ngọt ra thì thật sự chỉ còn mấy từ ‘cháo trắng rau xào’ để tả nó.

Canh cá màu trắng sữa, tôm bỏ chỉ lưng hấp chín, còn có một bát trứng chưng.

Bỗng dưng hơi đau lòng Văn Hành, càng miễn nói đến vẻ mặt thấy nhiều không trách của Văn Hành, rốt cuộc đã hiểu vì sao tên kia yêu đồ ăn của nhà ăn yêu đến thâm trầm.

Nhưng mà, cứ thấy sai sai đâu ấy.

Triệu Văn Bác nhìn Văn Hành cầm mấy con tôm vừa lột vỏ xong cho vào chén cơm của Khúc Mộ Bạch, cảm thấy cứ sai sai đâu đó mà lại không nói nên lời.

Tận đến lúc mấy người ăn cơm xong, Khúc Mộ Bạch chở ba người về kí túc xá, nhìn trên ngăn tủ chứ một chồng đồ bổ cao chót vót, hắn bỗng dưng não load nhanh.

“Văn Hành có phải từng nói, mấy đồ này đều là người yêu hắn mua cho?!”

“Đúng rồi!” Phan Dục Hàng ăn uống no đủ rồi đạp chân lên thang trèo lên giường tuỳ ý trả lời, còn nhịn không được trêu một câu:

“Cậu ấy không phải bảo người yêu của cậu ấy ngại cậu ấy không được đó sao.”

“…” Triệu Văn Bác trầm mặc, sau một lúc lâu, miệng khô khốc nói:

“Thế, vừa nãy có phải ngài Khúc hỏi Văn Hành mấy cái đồ bổ ăn được không?”

“…”

Hầu như sau khi câu kia vừa thốt ra, phòng kí túc xá 518 lập tức yên lặng xuống, ba người tớ xem cậu cậu xem tớ, bỗng dưng phát hiện bản thân vừa phát hiện bí mật to lớn quá.

“…Cho nên…” Lý Hâm gian nan load vấn đề này

“…Cho nên…”

“Đừng! Đừng nói nữa!” Triệu Văn Bác xua tay:

“Chuyện này chỉ có mấy người trong phòng mình biết, sau này không cần nhắc lại!”

“Ừm…” Hai người còn lại phụ hoạ gật đầu.

Chỉ là…

Phan Dục Hàng đang ở trên giường quay đầu, đột nhiên nhảy ra câu:

“Các cậu nói xem, hai người đó rồi ai ở trên?”

“…”