Từ lúc đi từ bệnh viện ra, đúng lúc giữa trưa. Ánh mặt trời nóng bức chiếu xuống thẳng tắp, làm cả người Văn Hành cảm thấy bị thiêu cháy.
Não bị chết máy một lúc, trước mặt dừng một chiếc xe, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khom mặt xinh đẹp thanh tú của Khúc Mộ Bạch.
“Lên xe.”
Văn Hành không nói chuyện, chỉ mở ra ghế phụ yên lặng ngồi xuống.
Bên trong xe mở điều hòa, lạnh lạnh, làm làn da có cảm giác bị bỏng dịu xuống vài phần.
Hai người không hẹn mà cùng im lặng, Văn Hành không nói chuyện, đầu dựa vào cửa sổ, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài không ngừng biến đổi, trầm mặc.
Tại sao lại là hắn?
Nghĩ lại đời trước, cũng vẫn là một thân một mình lăn lê bò lết đi lên, đến khi năm 4 đại học ngay sau đó sắp tốt nghiệp. Công tác cũng đã tìm xong trước đó rồi, ông trời cmn làm một trò đùa quá đáng, hắn xuyên qua.
Vẫn là thân cô nhi, vẫn là không có mối liên hệ vướng bận, không giống chính là cuộc sống hiện tại giống như một chiếc đồng hồ bấm giây đếm ngược, chờ đến khi kim đồng hồ về số 0, hắn xong đời luôn.
Ha!
Văn Hành cảm thấy buồn cười, miệng hơi nhếch lên, trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Đã đắc tội người nhà họ Kiều, chắc là sẽ không dễ dàng từ bỏ, người bên cạnh này cũng chỉ đem hắn coi thành thế thân mà thôi. Khả năng cao là không có gì có thể mong chờ cả, vậy thì hắn nên làm gì bây giờ đây? Nhà tư bản cùng sinh viên dân thường chạm vào nhau, làm sao để hắn có thể thắng trong câu chuyện này?
Đầu ngón tay để trên đầu gối gõ nhẹ một cách vô thức, trên mặt Văn Hành không hiện gì cả nhưng trong nội tâm đang tính toán.
“Tại sao không nói câu nào?”
Bên cạnh bỗng nhiên hiện ra một thanh âm làm Văn Hành đang suy nghĩ nên không kịp phản ứng lại. Ngơ ngác một lúc mới load ra Khúc Mộ Bạch đang nói cái gì, hắn xoa xoa huyệt thái dương đang nhức, ngữ khí bình tĩnh:
“Không có chuyện gì, đều đã giải quyết xong rồi.”
“Giải quyết như thế nào?”
Văn Hành nghe ra trong câu nói của hắn còn mang theo sự tức giận, chỉ là sự tức giận này đến không thể hiểu được, chả biết đến từ đâu, vô cớ mà có khiến con người khó chịu.
“Việc đã qua không cần nhắc lại.” Văn Hành cũng thâsy bực bội, không nghĩ mở miệng nói nhiều thêm.
“Kíttt…”
Chiếc xe bỗng dưng dừng bất ngờ, ở trên đường tạo thành một vệt dài sau đó mới dừng lại, Khúc Mộ Bạch tháo cà vạt một cách mạnh bạo, thở sâu hai cái mới mở miệng:
“Vậy cậu có chuyện gì muốn hỏi không?”
“Không có.”
“Tốt… Rất tốt.”
Văn Hành cảm thấy kì lạ, quay qua nhìn về phía Khúc Mộ Bạch, lại phát hiện áo sơ mi của tên này vừa bị chính chủ nhân của nó kéo hỏng. Đôi mắt không chấp chứa nổi một hạt cát nay ửng hồng, trong ánh mắt còn có vài phần ủy khuất chưa biến mất hết.
Trông hắn như thế này, cảnh tượng mà Văn Hành chưa từng thấy qua, không khỏi xem đến ngẩn người.
“Cậu…”
“Không có việc gì.” Khúc Mộ Bạch nhắm mắt, đem tất cả cảm xúc chôn nơi đáy lòng sau đó khởi động xe một lần nữa.
Chỉ là xe không đi về phía chung cư nữa, quay nửa vòng, hơn mười phút sau đó xe xuất hiện ở cổng trường đại học.
Cả hai người đều nghẹn một đường, Văn Hành cũng không nghĩ là người mở miệng nói chuyện trước, chỉ là sau khi xuống xe, người ngồi ghế trước kia ngay lập tức dẫm chân ga nghênh ngang đi mất, chỉ để lại hắn đứng sau hít bụi khói xe suy nghĩ tràn lan.
Khúc Mộ Bạch ngồi trên xe không bình tĩnh hơn so với Văn Hành nhiều bao nhiêu, gọi một cuộc điện thoại đi, người nghe đầu bên kia còn chưa ngủ tỉnh.
“Khúc đại thiếu gia à, bây giờ mới 12 giờ, cậu muốn làm cái gì đấy?”
“Ra ngoài uống rượu.”
“Hiện tại?!”
“Ừ, gặp nhau ở Hồng Quán.”
“Ơ!”
Không kịp để đối phương kêu rên, chân ga đã dẫm, chiếc xe đã chạy về phía đích.
Hồng Quán, quán bar lớn nhất Bắc Đô, Khúc Mộ Bạch mang chìa khóa trong tay giao cho người phục vụ đứng ở một bên, đẩy cửa đi vào.
Cho dù là ban ngày, chỗ này vẫn rất náo nhiệt, âm nhạc định tai nhức óc kết hợp với ánh đèn xập xinh lập lòe, những vũ đạo hút mắt trên sàn nhảy, khắp mọi nơi còn có cả tiếng rượu va chạm. Sương khói lượn lờ khắp không gian, những tâm hồn cô được thèm khát tại đây đã được thỏa mãn.
Khúc Mộ Bạch vừa đến đây, ánh mắt bất cần lạnh lùng, khác nhau một trời một vực cùng đám người còn lại có vẻ không hợp đàn.
“Mộ Bạch, bên này.” Khả năng cao là ngủ ngay tầng bên trên nên nhìn quần áo lộn xộn Lục Chi Minh xua tay về phía hắn. Khúc Mộ Bạch nhìn tên lộn xà lộn xộn này, nhướng mày.
“Ô kìa, đây vẫn còn là tên thích sự tinh xảo tiểu Khúc ư?”
Lục Chi Minh và Khúc Mộ Bạch là trúc mã, dựa theo các ông các bà nói thì là tình cảm giao tiếp nhau từ thời mặc quần hở đũng, nhìn quen hắn ăn mặc chỉnh tề làm một tiểu thiếu gia sạch sẽ quen rồi, kiểu mặc style tràn ngập kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoocmon như này là lần đầu tiên thấy.
“Làm sao đấy? Ban ngày ban mặt gọi tớ đi uống rượu.”
Khúc Mộ Bạch không nói chuyện, lấy ly Whiskey trên bàn uống một hơi cạn sạch, nhìn chằm chằm viên băng còn lại trong ky, giọng nói kìm nén:
“Chi Minh, tớ tìm được người ấy rồi.”
Tin tức nổ mạnh như quả bom công phá này làm đôi mắt Lục Chi Minh không tự giác được trợn to lên, còn chưa kịp để hắn há mồm hỏi thì người ngồi bên cạnh tự mình ngã vào trong sofa, tay phải che khuất mắt, trong thanh âm cũng át không hết sự run rẩy áp lực.
“Nhưng người ấy thực sự không nhớ rõ tớ.”