Kiếp trước, trước khi mặt thế xảy ra, Tạ Tỉ là một ảnh đế, nhưng trước khi làm ảnh đế cậu lại là một cô nhi, khi còn nhỏ đã phải chịu khổ rất nhiều, sau này được cha nuôi nhặt về nuôi dạy cậu rất tốt.
Mặc dù Tạ Tỉ biết đây là một quyển sách, chỉ có trùng tên trùng họ với nguyên thân, nhưng cậu vẫn không nhịn được muốn đi tìm một chút.
Thời điểm mạt thế ập đến, một khắc kia ông cụ trở thành xác chết, cậu không còn cơ hội cứu ông ấy.
Trong mười năm mặt thế sau đó, cậu đều cô độc một mình.
Vị trí địa lý trong sách nơi Tạ Tỉ đang ở giống với nơi cậu từng sống, nhưng khác với thực tế, tuy nhiên tên của các thành phố, đường phố thì đều không khác nhau.
Nơi Tạ Tỉ lớn lên cũng là nơi này, thành phố J.
Tạ Tỉ định đi tới con hẻm nơi hắn từng ở cách đây không xa. Cậu thay một bộ quần áo sạch sẽ, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang lên rồi xuất phát.
Vì không có tiền, Tạ Tỉ miễn cưỡng nhịn đói chỉ ăn một bát mì, không dám bắt taxi mà đi bộ qua.
Đáng tiếc đi dọc theo con đường quen thuộc đến ngõ hẻm, cuối cùng cậu đứng trước căn nhà có cùng số nhà cậu từng ở.
Cửa mở ra, không phải là ông cụ mà là một gia đình bốn người, thấy cậu đứng ở cửa, mắt còn nhìn một cách kỳ quái thì cảnh giác kéo hai đứa trẻ dọc theo mép cầu thang đi xuống dưới.
Cách xa, thính lực Tạ Tỉ tốt nghe được người lớn cảnh cáo hai đứa trẻ mếu sau này gặp được người xa lạ như cậu thì tránh xa một chút, nhất định không được bắt chuyện với hắn, khả năng cao là ăn mày đến ăn vạ.
Tạ Tịch sờ sờ mũi, nhìn bộ dạng cậu giống như vậy sao?
Không tìm được ông cụ, cậu tiếc nuối nói không nên lời, quả nhiên là như thế.
Lúc đến đây nghĩ rằng không có khả năng, cũng không quá thất vọng, cho nên trong chốc lát Tạ Tỉ đứng ở cửa, lắc đầu đi xuống cầu thang. Khi vừa đến tầng một, còn chưa đi ra khỏi hành lang, đột nhiên có một ông lão nhỏ người quen thuộc một tay khiêng cờ cùng kẹp chiếc ghế gấp, tay còn lại cầm một gói đồ, bước đi như gió lướt qua Tạ Tỉ, vèo một cái đã đến ngôi nhà ở tầng một bên trong cùng nhà tập thể này, tay chân lạnh lẹ mở cửa, rồi “ầm” một tiếng, đóng sầm cửa sắt lớn bên ngoài lại.
Cùng lúc đó, hai người đàn ông trung niên thở hổn hển chạy tới đây, đập cửa: "Lão Tạ, đồ khốn kiếp, đến hàng xóm cũng lừa bịp, muốn chết! Đi ra ngoài, trả lại tiền đây!"
Giọng nói ông cụ Tạ quen thuộc truyền ra ngoài: “Sao lại là lừa bịp được? Tôi tính chuẩn cho cậu đấy, là chính cậu phúc mỏng, khi còn trẻ đem phúc khí ra đều dùng hết, tôi chỉ là không tính đến điều này, cho nên không tính là lừa gạt, không trả lại tiền!"
Một người đàn ông trung niên trong đó tức giận đến vung nắm đấm sắt:
“Đồ bịp bợm ông cứ đi bịp bợm đi! Cái đồ lửa đảo chết tiệt, ông chờ đó, tôi sẽ dùng sơn đỏ viết khắp cửa nhà ông, xem ông sau này còn đi lừa đảo như thế nào!"
Ông cụ Tạ mở ra cửa trong, không dám mở cửa sắt ngoài, vừa rêu rao vừa dậm chân: "Các cậu sao lại khi dễ một người già như vậy?"
Người đàn ông trung niên hừ hừ: "Hoặc là trả lại tiền, hoặc là đổ sơn đỏ, ông chọn đi?"
Ông cụ Tạ tức giận đến mức nhảy ở trong cửa: “Tiền đã quyên góp rồi, tôi làm sao còn trả lại được đây?”
Người đàn ông trung niên hiển nhiên không tin: "Lão gia hỏa ông sẽ có lòng tốt như vậy sao?"
Tạ Tỉ rốt cục cũng hoàn hồn, nhìn ông cụ tràn đầy sức sống trước mắt, hốc mắt có chút nóng lên, mặc dù có chút khác biệt, nhưng may mắn duy nhất chính là ông cụ thật sự tồn tại ở thời không này.
Tạ Tỉ tiến lên hai bước: "Ông ấy nợ các người bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông trung niên nghe thấy âm thanh liền nhìn ra bên ngoài, liếc mắt một cái đánh giá từ trên xuống dưới Tạ Tỉ: "Như thế nào? Cậu còn muốn trả tiền thay ông ấy? Được a, hai ngàn.”