Tạ Tỉ kinh ngạc nhìn Bùi quản gia: “Ông cụ, ông xác định không phải nói giỡn?” Chỉ là một ngày ba bữa cơm lại trả lương tháng nhiều như vậy?
Bùi quản gia vừa nhìn thấy biểu cảm này của cậu liền biết cậu đã bị hấp dẫn, sợ Tạ Tỉ từ chối nói: "Cậu Tạ hãy suy nghĩ lại chút, chúng tôi thật lòng muốn nhờ cậu Tạ giúp một tay, tiền lương một tháng là 10 vạn, không lừa già dối trẻ."
Tạ Tỉ cảm thấy có chút khó từ chối, dù sao tình trạng túi tiền hiện giờ cậu thật đúng là ngượng ngùng.
Tạ Tỉ ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài, dứt khoát đồng ý: "...Này không phải là không thể."
Bùi quản gia vừa nghe thấy có cửa, vội vàng cười nói: "Vậy chúng ta quyết định như vậy đi?"
Tạ Tỉ sờ sờ mũi: "Nói thì dễ lắm."
Bùi quản gia sợ cậu sẽ hối hận: “Vậy ngày kia tôi sẽ đưa thiếu gia đến đây, chỉ là có một số việc cần thu xếp, nên bắt đầu tính từ ngày kia?”
Tạ Tỉ tự nhiên không có ý kiến, sau khi đã thương lượng thỏa đáng thì đưa Bùi quản gia ra cửa, khi trở về tâm tình rất tốt. Còn không phải chỉ là chăm lo cho một người ngày ba bữa cơm thôi sao, còn không phải người bệnh, có thể khó đến mức nào?
Dễ dàng kiếm mười vạn tệ nha.
Nhưng đến ngày kia còn cách một ngày, hôm nay và ngày mai cậu sẽ sinh hoạt như thế nào đây?
Tạ Tỉ nhìn 46.8 tệ còn sót lại rơi vào trầm tư.
Bởi vì khúc nhạc đệm nhà họ Bùi này, Tạ Tỉ sợ bản thân còn quên mất chuyện gì quan trọng nữa, cho nên dứt khoát rà soát lại một lần nữa đoạn ký ức trước đó chỉ lướt qua đại khái.
Càng xem, Tạ Tỉ càng nhăn chặt mày lại. Lúc đầu, Tạ Tỉ nghe đến tên của cậu cùng tên Nghiêm Văn Đình chỉ cảm thấy quen thuộc, còn tưởng bởi vì bị ký ức của nguyên thân ảnh hưởng.
Chờ sau khi rà soát xong ký ức, biết được Tạ Đông Vũ là đứa con hoang của cha Tạ, người chỉ nhỏ hơn nguyên thân một tháng tuổi, cậu rơi vao trầm lặng.
Cha Tạ có tổng cộng ba con trai và một con gái, con trai cả Tạ Tỉ, con trai thứ Tạ Nghênh, con gái lớn Tạ Mỹ Châu và con nuôi Tạ Đông Vũ.
Tạ Đông Vũ nói là con nuôi, nhưng thực tế hắn ta là con hoang bằng tuổi với Tạ Tỉ, chỉ vì danh tiếng, cha Tạ đã nói với bên ngoài hắn ta là con nuôi.
Năm năm trước, sau khi Tạ Tỉ rời đi, Tạ Đông Vũ, đứa con nuôi này đã lấy tên tuổi của Tạ Tỉ đại thiếu gia, chân chính trở thành người nhà họ Tạ.
Mà cái tên Tạ Đông Vũ này cùng với Nghiêm Văn Đình đã giúp Tạ Tỉ hiểu ra cậu không chỉ xuyên sau khi chết, mà còn trực tiếp xuyên vào một cuốn sách.
Trong sách, Tạ Đông Vũ là nhân vật thụ chính. Hắn ta cùng với Nghiêm Văn Đình trải qua một mối tình cẩu huyết ngược tâm ngược phổi.
Nguyên thân Tạ Tỉ trong truyện là pháo hôi bạch nguyệt quang, mối tình đầu chết sớm trong sách. Cũng vì nguyên thân qua đời, cha Tạ không xuất hiện trong tang lễ nên Tạ Đông Vũ đã đứng lên xử lý thay, cũng làm Tạ Đông Vũ gặp mặt Nghiêm Văn Đình lần đầu tiên khi anh ta đến tế bái.
Đương nhiên, đây chỉ là lần gặp đầu tiên đối với Nghiêm Văn Đình, trên thực tế Tạ Đông Vũ đã gặp qua Nghiêm Văn Đình từ lâu.
Tạ Tỉ, Tạ Đông Vũ và Nghiêm Văn Đình học cùng trường cấp ba, nhưng Tạ Đông Vũ học khác lớp hai người, mà Tạ Đông Vũ cũng thích Nghiêm Văn Đình.
Chỉ là Nghiêm Văn Đình càng coi trọng Tạ Tỉ đẹp mắt hơn, hơn nữa Tạ Tỉ lại là đại thiếu gia nhà họ Tạ, mà Tạ Đông Vũ chỉ là con nuôi. Có Tạ Tỉ là châu ngọc trước mặt, Nghiêm Văn Đình tự nhiên sẽ không chú ý đến Tạ Đông Vũ.