Máy bay vừa đáp xuống hành khách từ từ đi xuống, nhưng lại có người nào đó vì phải ngồi máy bay đường dài quá mệt mỏi thϊếp đi lúc nào không hay, bên cạnh người đó còn có một bé trai một bé gái vô cùng đáng yêu. Cậu bé tên Trần Tuấn Vỹ, dễ thương đôi khi rất lạnh lùng, đặc biệt là cậu bé có dáng vẻ rất giống ông cụ non "Em xem Mami kìa, máy bay đã hạ cánh hơn một tiếng rồi mà vẫn còn chưa thức giấc cứ như này anh nghĩ Dì Nhiên sắp đăng báo tìm kẻ lạc rồi", cô bé Trần Mỹ Hoa nghe vậy liền bĩu môi nhìn ông anh khó tính của mình "Mami đi đường xa mệt anh cũng phải thông cảm chớ, thay vì anh nói mami thì anh nên gọi cho Dì Nhiên đi liu liu" trái ngược với anh trai là một cô bé lanh lợi, giọng nói ngọt như mía lùi làm cho mọi người đều muốn bắt cô bé đem về nhà mà. Sau khi hai bé con tranh cãi một người thì người nào đó cũng đã thức giấc, không sai người đó chính là cô Hà Minh Hy, cô hơi nhích người về phía trước "Đã hạ cánh rồi sao, các con vậy mà lại không đánh thức mẹ dậy" tuy giọng nói có chút gọi là quở trách nhưng trên khuôn mặt là một nụ cười rất tươi, đây gọi là trách yêu ak.
Sau khi xử lý xong đóng hành lý cô liền xuống máy bay, một tay bế bé con Mỹ Hoa một tay đẩy vali, còn cậu nhóc thì đi bên cạnh, ba mẹ con cô vừa ra khỏi sân bay liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người "Wow, nhìn hai đứa bé kia xem thật là đáng yêu mà chỉ muốn chạy đến mà ôm vào lòng", một người khác lại lên tiếng "Có phải là con của người nổi tiếng nào không, nhìn hai bé dễ thương làm sao" bao nhiêu là lời khen ngợi hai bé con, cô cũng đã quá quen rồi nên cứ vậy mà bước đi trong sự ngưỡng mộ của người khác. Từ phía xa xa, một người đàn ông đang bàn công việc với đối tác của mình, bên cạnh là trợ lý của người đàn ông đó Cao Thâm khi nãy do có quá nhiều người chen lấn ở phía trước anh ta cũng tò mò mà tiếng lên xem có chuyện gì. Ánh mắt vừa đảo qua người con gái đang đứng ở xa kia chợt nói nhỏ tên cô với vẻ hết sức ngạc nhiên "Đây, đây không phải Trần phu nhân của anh sao" anh ta khẽ nhíu mày, sau đó liền nhìn sang cô bé đang được cô bế trên tay rồi lại nhìn xuống có một câu bé đứng cạnh cô, anh ta giật bắn người "Ôi trời, sao cô bé trên tay phu nhân và cậu bé kia lại trông giống Trần tổng của anh thế" anh vừa định hình lại thì đã không còn nhìn thấy ba người một lớn hai nhỏ đâu nữa anh liền xua tan ý nghĩ trong đầu "Chắc do mình nhìn nhầm thôi, sao phu nhân có thể ở đây được chứ, không phải phu nhân đang ở trong bệnh viện bốn năm qua sao, thật là đầu óc mình có vấn đề rồi" nghĩ thế anh ta liền gạt đi chuyện không thể xảy ra được. Người đàn ông lúc này cũng đã bàn xong công việc thấy cậu trợ lý của mình quay lại "Đi đâu đấy, không biết tôi là chủ hay cậu là chủ cơ đấy" ngữ khí lạnh lùng, khiến người bên cạnh còn phải cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng phải thôi anh ta đã đi theo bên cạnh anh lâu như vậy tất nhiên hiểu anh rồi "Thưa Trần tổng, lúc nãy tôi nhìn thấy người quen nên mất tập trung, mong Trần tổng bỏ qua cho" anh ta cũng không dám nói dối dù sao cũng là giống người quen thật, người đàn ông nghe vậy cũng không trả lời, anh đi thẳng đến xe của mình ở vệ đường, sau đó chiếc xe bắt đầu di chuyển đi.
Anh chính là Trần Thái Phong, từ sau khi cô bỏ đi và để lại giấy ly hôn có chữ ký anh đã rất tức giận cô gây chuyện xong lại ba chân bốn cẳng bỏ chạy anh làm sao có thể không tức được chứ. Và cũng từ ngày hôm ấy anh đã không đυ.ng chạm với bất kỳ người phụ nữ nào khác, đúng vậy anh là mắc bệnh sạch sẽ vì cô ban cho đấy, anh hận không thể nuốt sống cô vào trong bụng mà. Ngay sau khi ba mẹ con rời khỏi sân bay về nhà của Mạnh Nhiên người bạn thân nhất của cô từ nhỏ đến giờ, chuyện gì cô cũng kể cô ấy nghe, xe chạy đến một khu chung cư lớn, nơi đây phải nói rất tuyệt nha, vừa bước xước xe đã nghe giọng nói quen thuộc "Minh Hy bên này, ôi hai bé cưng của Dì đến đây Dì ôm nào" Mạnh Nhiên dang hai cánh tay của mình ra để đón nhận hai bé con, nhưng thật hụt hẫng mà cậu bé vậy mà lại "Con không thích bị người khác ôm, Dì ôm em gái con là được rồi" đứa trẻ này sao lại lạnh lùng, khó ưa như tên ba của nó vậy chứ chẳng giống Minh Hy hiền lành của mình chút nào. Bé gái nghe anh hai mình nói vậy liền an ủi Mạnh Nhiên "Dì Nhiên ơi, anh hai không cần nhưng con cần Dì ôm mà con rất nhớ Dì Nhiên" cô bé chạy đến ôm Mạnh Nhiên và đặt một nụ hôn trên má cô, cô rất thích nha "Ôi, bé con dễ thương của Dì, Dì yêu con quá đi mất".
Hình như Mạnh Nhiên đã quên mất sự tồn tại của cô rồi thì phải "Vậy là cậu chỉ nhớ hai bé con nhà tớ thôi à, thật buồn khi tớ lại bị cho ra rìa mà" cô tuôn lời trách móc nhưng lại khiến cho Mạnh Nhiên cười hả hê một trận "Haha, cậu vậy mà cũng ganh tị với con của chính mình sao, không thể tin được nha". Sau một hồi cả bốn người xách vali lên nhà, dọn dẹp xong hành lý trời cũng đã sập tối, Mạnh Nhiên kéo bạn mình ra ban công nói chuyện "Minh Hy này, cậu dù sao cũng về nước rồi không định cho hai bé con đến gặp anh ta sao, dù sao thì họ cũng là máu mủ với nhau" cô tuy biết tính bạn mình nếu đã quyết định chuyện gì thì khó mà lung lay nhưng cô vẫn muốn hỏi bạn mình. Cô nghe vậy cảm xúc đột nhiên trở nặng hơn, thật lâu sau cô thở dài nói "Dù sao anh ấy bây giờ chắc cũng đã ở bên Chu Tố My và cũng có tổ ấm riêng của mình rồi, mình và các con có quay về thì cũng không có ích gì, chi bằng không liên quan gì đến nhau nữa không phải tốt hơn sau", thấy cô bạn thân có vẻ đang suy tư cô lại lên tiếng "Lúc đó mình đã tính kế anh ấy, nếu anh ấy biết mình quay về không phải sẽ gϊếŧ mình hay sao, mình sợ anh ấy sẽ đem các con rời xa mình" nói đến đây cô liền rơi nước mắt, biết mình lại không phải khi nhắc đến chuyện này cô liền an ủi "Được rồi, sau này tớ sẽ không nhắc đến anh ta nữa, cũng không cho anh ta cướp các con của cậu đâu yên tâm đi".