Tuy rằng Anh Đào vẫn kiên trì đi làm, nhưng mọi người đều nhìn ra được cô càng ngày càng suy yếu mệt mỏi, phấn má hồng trên mặt cũng không che khuất được vẻ tái nhợt vì bệnh.
"Kết quả không tốt lắm."
Lần kiểm tra mới nhất, Trương Triết An chỉ nói cho cô những lời này, đơn kiểm tra cụ thể cũng không có cho cô xem.
Anh Đào cầm lấy mỉm cười suy yếu, "Em biết là sẽ không tốt, em có thể cảm nhận được."
Thân thể này tựa như ngọn nến sắp thiêu đốt hết sáp nến cuối cùng, ngọn lửa đã bắt đầu lung lay sắp tắt, tùy thời hoàn toàn có khả năng tiêu vong.
Trương Triết An không đành lòng nhìn bộ dáng này của cô, "Về nhà nghỉ ngơi đi, đoạn thời gian cuối cùng này thì nên làm chuyện mà mình muốn, chuyện ở bệnh viện em không cần lo nữa, tình hình của em hiện tại cũng không có cách nào vào phòng mổ được, những chuyện khác mọi người cũng không nỡ để em làm."
Anh Đào cúi đầu, trầm mặc vuốt vuốt móng tay của mình, "Sư tỷ, có phải em rất vô dụng hay không."
"Đừng nói như vậy." Mũi Trương Triết An chua xót, nhưng cô ấy biết Anh Đào không thích người khác vì chuyện của mình mà khổ sở, cô luôn sợ hãi bản thân sẽ mang lại phiền phức cho mọi người.
Trương Triết An nỗ lực nở nụ cười: "Anh Đào, em là sư muội mà chị kiêu ngạo nhất! Các thầy đều nói, nếu như em không có bị bệnh, em nhất định sẽ đạt được nhiều thành tựu cao hơn!"
Anh Đào cười khổ, đáng tiếc cô lại là một kẻ bị bệnh.
"Sư tỷ, em nghe lời chị. Em sẽ rời khỏi cương vị hiện tại, tiếp thu trị liệu."
Tuy trị liệu vào lúc này đã không còn quá nhiều tác dụng, nhưng có thể kéo dài một ngày là thêm được một ngày, cô không nỡ rời xa Trình Kiệt và mọi người.
Trương Triết An vui vẻ gật đầu: "Tốt! Em có thể nghĩ như thế là rất tốt."
Sau đó, Anh Đào đệ đơn xin từ chức lên phía bệnh viện, rũ xuống áo blouse trắng mà cô vô cùng trân trọng yêu thương, cuối cùng một lần quý trọng gấp nó chỉnh tề đặt ở trên bàn làm việc của mình.
Tần Tự nắm lấy cổ tay cô, nước mắt rơi xuống mu bàn tay cô, Anh Đào bị nhiệt độ nóng bỏng kia làm cho chua xót.
"Không sao đâu." Cô vẫn bình thản ôn nhu, kiên nhẫn giúp Tần Tự lau nước mắt, "Chăm sóc bản thân thật tốt nhé."
Trong phòng có rất nhiều nhân viên y tế đến tiễn cô.
Anh Đào đi ra khỏi bệnh viện, nghênh đón cô là ánh mặt trời chói mắt.
Cô quay đầu lại nhìn mọi người.
Cứ cảm thấy có chút buồn cười, mấy năm nay làm bác sĩ, cô cũng đã từng tiễn vô số người bệnh, thế mà hôm nay, người được tiễn đi lại là cô.
TruyenHDTruyenHD
"Trở về đi, đều phải chăm sóc mình thật tốt đó."
Viện trưởng trịnh trọng nói: "Làm xong chuyện mình muốn làm thì trở về bệnh viện nhé, phòng bệnh vẫn sẽ giữ lại cho cô, toàn bộ trên dưới nơi này nhất định sẽ vì cô mà ứng phó toàn lực."
Mọi người cũng phụ họa lời nói của viện trưởng, sôi nổi gật đầu.
Trong lòng Anh Đào tràn đầy ấm áp, "Cảm ơn."
Đạp lên quang ảnh trên mặt đất, Anh Đào ra khỏi bệnh viện.
Chuyện từ chức cô cũng chưa có nói cho Trình Kiệt, gần đây anh bận chuyện ở công ty điện ảnh, đã xác định xong địa chỉ tòa làm việc, công ty vẫn đang trang hoàng.
Anh Đào gọi xe qua đó, ở trong công ty gặp được Văn Chính đang trông coi.
Văn Chính thấy cô thì khá ngoài ý muốn: "Sao chị dâu lại tới đây?"
Anh Đào đối với xưng hô này vẫn có chút xấu hổ, "Tôi tới thăm Trình Kiệt."
"Em mang chị lên đó nhé."
"Cảm ơn cậu."
Văn Chính lại cười một tiếng: "Khách khí với em làm gì, từ khi anh Kiệt xuất đạo là em đã đi theo anh ấy rồi, chị dâu, có việc gì chị cứ hỏi em là được."
Kỳ thật Anh Đào vẫn luôn tò mò quá trình thành danh của Trình Kiệt, nhịn không được hỏi: "Lúc trước làm sao mà Trình Kiệt được đạo diễn coi trọng thế?"
Cô cũng từng hỏi qua Trình Kiệt, mà anh lại chưa từng trực tiếp trả lời cô.
Văn Chính có đôi khi rất thiếu mắt quan sát, hỏi cái gì là đáp cái nấy: "Là phải chịu khổ đó, anh ấy làm diễn viên thế thân, diễn viên quần chúng các thứ trong đoàn phim, người khác không dám nhưng anh ấy dám, người khác sợ chết nhưng anh ấy lại không sợ."
"Trước kia em cũng từng làm một diễn viên quần chúng, nhưng mà em không thể chịu khổ giống như anh Kiệt. Nếu anh Kiệt mà không xuất đạo thì em khẳng định là sẽ chẳng có tương lai đâu, nào có thể ăn sung mặc sướиɠ sống những ngày lành tháng tốt như bây giờ chứ."
"Khi đó anh ấy không danh không phận, giống như một hòn đá, bị đặt ở nơi nào thì sẽ ở nơi đó. Mấy minh tinh đóng phim mà có mấy cảnh nguy hiểm như lao từ trên vực xuống hay nhảy xuống nước đều sẽ dùng anh ấy làm thế thân."
"Lúc làm diễn viên quần chúng, cơ thể của anh ấy chưa bao giờ là khỏe mạnh cả, gãy tay gãy chân đều là chuyện rất bình thường, thế nhưng anh Kiệt cũng không kêu khổ kêu mệt, kết thúc liền ở trong phòng tập nhỏ hẹp cho thuê để luyện diễn kịch."
"Lúc ấy ánh mắt em thiển cận, cứ cảm thấy anh ấy là đang lãng phí thời gian. Nhưng sau đó khi anh ấy làm thế thân lần nữa lại vô cùng xuất sắc, dần dần khiến đạo diễn chú ý tới anh ấy, cảm thấy hình tượng của anh ấy rất tốt, cũng bắt đầu cho anh ấy một số vai phụ nho nhỏ."
"Dần dần, anh ấy gặp được một đạo diễn nguyện ý cho anh ấy một cơ hội, anh ấy phải bồi vị đạo diễn kia uống rượu mấy ngày mấy đêm, uống đến sau khi dạ dày xuất huyết thì rốt cuộc mới khiến đạo diễn kia cao hứng, nắm được vai nam chính phin điện ảnh trong tay."
"Sau khi một lần thành danh, theo đó chính là đủ loại dụ hoặc danh lợi, thế nhưng anh Kiệt đều từ chối hết."
"Em vĩnh viễn đều nhớ rõ anh Kiệt từng nói một câu với em." Văn Chính nhớ tới ngày đó đều nhịn không được mà cảm thán, "Anh ấy nói làm người quan trọng nhất chính là bảo vệ cái tâm của bản thân."
Cho nên Văn Chính nguyện ý khăng khăng một mực đi theo Trình Kiệt nhiều năm như vậy, người khác luôn cảm thấy Trình Kiệt bất cận nhân tình, thế nhưng Văn Chính biết rõ, anh là đỉnh thiên lập địa*.
*Đỉnh thiên lập địa: Đầu đội trời, chân đạp đất. Ý chỉ hiên ngang, khí phách, không sợ bất cứ điều gì
Thang máy dừng ở tầng lầu bọn họ muốn tới, Văn Chính đưa Anh Đào tới bên ngoài văn phòng của Trình Kiệt, "Chị dâu, ở đây này, tự chị vào nhé, em còn bận chút việc."
Anh Đào gật gật đầu, sau khi nhìn Văn Chính rời đi, cô tiến lên đẩy cửa văn phòng ra, nhìn thấy Trình Kiệt đang dựa người vào sofa, tay cầm ipad đang xem gì đó.
Anh Đào không vội vã đi vào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, so với Trình Kiệt năm mười bảy tuổi, Trình Kiệt bây giờ càng có khí chất của một người đàn ông thành thục hơn, bộ dáng vô thanh vô tức rũ mắt thoạt nhìn vô cùng lãnh đạm, nhưng Anh Đào biết, anh có một trái tim rất ôn nhu.
Cô thích nhất là khi Trình Kiệt vẫn luôn nỗ lực trong cuộc sống, mặc kệ là thông qua đủ loại phương thức kiếm tiền như ở trấn Cố Thủy hay là phải chịu khổ trước khi tiến vào giới giải trí.
Anh Đào lặng yên không một tiếng động đi vào văn phòng, dư quang của Trình Kiệt đã sớm phát hiện ra cô, lúc Anh Đào muốn che hai mắt anh lại, Trình Kiệt đã duỗi tay ra trước kéo cô vào trong ngực.
Anh Đào kinh ngạc: "Anh phát hiện ra em từ lúc nào thế?"
Trình Kiệt che giao diện váy cưới trên ipad lại, "Từ lúc em ở ngoài cửa là anh đã phát hiện rồi. Làm sao, đến thăm ông xã của em mà còn lén lút như thế?"
Anh Đào ở bên cạnh anh thì luôn có thể bị anh chọc cười, "Ông xã em đẹp nha."
Trình Kiệt ngả ngớn ồ một tiếng, nhéo lỗ tai nhỏ của cô: "Được lắm, còn biết thả thính nữa, học ai thế?"
Anh Đào cười ôm lấy cổ anh: "Học anh đó."
Trình Kiệt sắp bị cô làm cho ngọt ngấy rồi, "Được, học anh."
Bàn tay to lớn của anh xoa đầu cô, "Anh dạy em thêm vài chiêu nữa nhé?"
"Được nha." Anh Đào cười tươi: "Nhưng mà đợi sau khi về trấn Cố Thủy rồi học cho giỏi có được không?"
Trình Kiệt sửng sốt, "Trấn Cố Thủy?"
Cô gật gật đầu, ôn nhu nói với Trình Kiệt: "A Kiệt, chúng ta về nhà đi."
***
Buổi sáng, sương mù còn nhiều, sắc trời đen kịt còn chưa có tan đi, Trình Kiệt bế Anh Đào lên xe để cô tiếp tục ngủ, còn anh lái xe đi về phía trấn Cố Thủy.
Không giống với tám năm trước, lần này anh lái xe rất cẩn thận, Anh Đào ngủ hoàn toàn không bị ảnh hưởng đến.
Lúc Anh Đào tỉnh lại thì đã là 9 giờ, sương mù ở nông thôn đã được ánh nắng mặt trời xua tan, chỉ còn lại khung cảnh núi rừng tươi mát, ánh mặt trời vẩy đầy xuống trước cửa sổ xe, dừng ở trên mặt Anh Đào.
Trình Kiệt đem xe dừng ở ven đường, rót nước cho cô uống, đem sandwich đã chuẩn bị từ tối qua cho cô ăn.
Trình Kiệt chờ cô ăn xong mới tiếp tục lái xe, Anh Đào rất có hứng thú mà nhìn ra ngoài cửa sổ, cho dù là chỉ có một đống cây xanh rừng rú thì cô cũng xem đến thích thú.
Lúc vào trấn thì vừa lúc là họp chợ, Trình Kiệt tìm được một chỗ đỗ xe, nắm tay Anh Đào đi vào chợ.
Trấn Cố Thủy có thay đổi một số địa phương, không giống như đúc như trong trí nhớ, nơi này có rất nhiều nhà mới xây, đường mới làm, quán ăn vặt trên đường cũng rất nhiều, dòng người cũng đông đúc hơn so với tám năm trước.
Ánh mắt Anh Đào dừng trên kẹo hồ lô ở ven đường, ông lão bán kẹo hồ lô trước kia đã sớm đổi thành người khác.
Trình Kiệt đi qua mua cho cô một cây, trở về đưa cho Anh Đào.
"Em không thể ăn."
Trình Kiệt biết nguyên nhân cô không thể ăn: "Nhìn thôi cũng vui mà."
Anh Đào cũng nhận lấy.
Bọn họ tiếp tục đi dạo, loại địa phương xa xôi này phần nhiều là người già và trung niên, không theo đuổi thần tượng cho nên cũng không quen biết Trình Kiệt.
Trình Kiệt mua một số món đồ chơi nhỏ mà Anh Đào chưa từng thấy qua trước kia, không đáng tiền, chỉ có chút mới lạ.
"Anh Đào!" Trong đám người bỗng nhiên vang lên tiếng gọi cao vυ't.
Anh Đào theo thanh âm nhìn lại, đối phương là một cô gái mập mạp, trắng nõn sạch sẽ, lúc cười rộ lên vẻ mặt rất phúc hậu, đứng ở ngoài cửa hàng một quán bán đồ ăn sáng.
Anh Đào hoảng hốt trong chốc lát, cô gái ném cái gáo múc nước trong tay xuống chạy tới, muốn nắm lấy tay Anh Đào, nhưng lại bị gương mặt lạnh như băng của Trình Kiệt dọa sợ không dám tới gần.
"Là tôi nè! Phúc Nữu lớp 12 ban 5, hồi còn đi học tôi ngồi ngay phía sau cậu đó!"
Kỳ thật Anh Đào đã nhớ ra cô ấy là ai, chủ động đi lên nắm lấy tay cô ấy, "Phúc Nữu, tôi nhớ cậu mà, khi đó cậu luôn mang bánh gạo trong nhà làm tới cho tôi."
"Phải phải phải!" Phúc Nữu cười đến không thấy mi mắt đâu, kinh ngạc lại cảm thán mà đánh giá Anh Đào từ trên xuống dưới: "Lúc đi học cậu đã xinh đẹp tới thế rồi, bây giờ còn đẹp hơn nữa, vừa rồi tôi còn không dám tới nhận cậu ấy chứ."
Cô ấy liên tục khen đẹp, Anh Đào cũng buồn cười cong mắt lên.
Phúc Nữu trộm nhìn Trình Kiệt, cảm thấy anh so với trước kia còn hung ác lạnh lùng hơn, cả người đều lộ ra nhuệ khí sắc nhọn.
Anh Đào ôm cánh tay Trình Kiệt, nói: "Trình Kiệt, cậu còn nhớ không?"
Phúc Nữu vội vàng gật đầu: "Sao có thể không nhớ chứ, năm đó ở trấn chúng ta, cậu với Trình Kiệt đều là nhân vật nổi tiếng, khi đó cậu luôn để ý tới cuộc sống của anh ta, bạn học chúng tôi còn đều ngầm cảm thấy cậu yêu thầm anh ta đấy, không nghĩ tới cậu thật sự là đã gả cho người ta luôn rồi!"
Đàn ông trung niên ở đây không theo đuổi thần tượng cũng không xem tin tức giải trí, nhưng những người trẻ tuổi như bọn họ vẫn có theo dõi, chuyện Anh Đào và Trình Kiệt, bọn họ đều đã thông qua tin tức trên mạng mà biết được kha khá, chỉ là Phúc Nữu không nghĩ tới, Anh Đào luôn nhu nhu nhược nhược là bởi vì có bệnh tim trong người.
Cô ấy thấy đáy mắt Anh Đào luôn có một tia mệt mỏi ủ rủ, liền nhanh chóng ngừng hàn huyên, mời Anh Đào với Trình Kiệt vào nhà mình ngồi, Anh Đào cũng không từ chối ý tốt của bạn học cũ.
Phúc Nữu gả cho một người ở trấn trên, mấy năm nay đã tích cóp tiền sửa lại một căn nhà ở, hoàn cảnh không tệ lắm.
Cô ấy dẫn hai người họ tới phòng khách, trong phòng khách có hai đứa nhỏ đang đùa giỡn, Phúc Nữu dỗ hai đứa nhỏ đi vào trong phòng.
"Bọn chúng là con cậu sao?" Anh Đào hỏi.
Phúc Nữu vội vàng pha trà cho hai người, thuận miệng nói, "Phải, con tôi đó. Chờ sau này cậu có rồi cũng quen thôi." Nói xong mới ý thức được lời nói không đúng, này không phải đang chọc trúng chỗ đau của người ta sao?
Cô ấy đẩy trà qua, may mà sắc mặt Anh Đào luôn không đổi, nhưng Trình Kiệt dường như có chút khó chịu, cảnh cáo liếc cô ấy một cái.
Cô ấy không dám ngồi quá gần Trình Kiệt, liền ngồi xuống bên cạnh Anh Đào, vẫn là nhịn không được liên tiếp nhìn chằm chằm cô, cảm thấy cô so với minh tinh trên TV còn xinh đẹp với khí chất hơn nhiều.
Anh Đào bị bộ dáng của cô ấy chọc cười, hồi cấp ba, Phúc Nữu đã thích nhìn cô như vậy, đối với cách ăn mặc của cô đều rất hâm mộ.
"Cậu sống tốt không?"
Phúc Nữu cười có chút ngượng ngùng: "Không tệ lắm, mở mấy quầy hàng bán đồ ăn sáng, việc làm ăn khá được. Sở dĩ bán đồ ăn sáng là do lúc còn đi học quá thèm bánh bao Trình Kiệt bán."
Anh Đào nói: "Thật tốt."
Trình Kiệt và Phúc Nữu đều nghe ra lời nói của Anh Đào vô cùng hâm mộ.
Anh không chịu được nhất chính là bộ dáng này của cô, tâm cũng nhíu chặt vào nhau.
"Gần đây trấn trên có cửa hàng mặt tiền nào rao bán không?" Anh đột nhiên hỏi.
"Có đấy, anh muốn làm gì?"
"Sau này cùng Anh Đào buôn bán nhỏ ở đó."
Phúc Nữu sao có thể không hiểu đây là Trình Kiệt muốn dỗ Anh dào vui vẻ, "Giao cho tôi đi, tôi hỏi thăm nơi nào thích hợp cho hai người."
***
Lúc ăn cơm, Phúc Nữu nhiệt tình giữ bọn họ lại dùng bữa, Anh Đào không thể chối từ thịnh tình của cô ấy, chỉ có thể ở lại.
Chồng của Phúc Nựu hàm hậu lại thành thật, hai đứa nhỏ tuy nghịch ngợm nhưng cũng không hề đáng ghét.
Sau khi Anh Đào và Trình Kiệt rời khỏi nhà Phúc Nữu, dư vị vẫn còn chưa tan, "Sống hết một đời giống như Phúc Nữu cũng thật hạnh phúc."
Trên đời này có rất nhiều người chán ghét cuộc sống bình đạm, nhưng lại không nghĩ tới bình đạm mà hạnh phúc là điều khó có được bao nhiêu.
Trình Kiệt bế cô lên, đón lấy hoàng hôn trở về nhà, "Anh đồng ý với em, chờ sau khi bệnh của em chữa khỏi rồi, chúng ta sẽ trở lại trấn Cố Thủy, mở cửa hàng nhỏ để em thích bán gì thì bán. Em làm bà chủ, anh là người làm của em. Lúc họp chợ liền mở bán, lúc không có ai mua thì anh cùng em đi câu cá tản bộ, nếu em thích trẻ con, chúng ta liền sinh một đứa, không muốn sinh thì hai chúng ta sống với nhau cả đời."
Anh Đào nghe anh miêu tả tương lai, cơ hồ là muốn bật khóc, đây đều là ước mơ mà cô tha thiết muốn có được.
Cô vùi mặt vào trong ngực anh, rầu rĩ lên tiếng.
Cổ họng Trình Kiệt nghẹn đau, sợ cô bị gió thổi lạnh, bước chân nhanh chóng trở về nhà.
Biệt thự nhà họ Dụ đã lâu không có ai ở, một nhà ông bà ngoại và cậu mợ của Anh Đào đều đã sớm dọn tới Hoài Thành.
Trình Kiệt đưa cô trở về căn nhà mà hồi anh còn trẻ đã mua ở trấn trên, mỗi năm trở về để cúng giỗ cho ông già Trình đều sẽ ở lại vài ngày, lần này trước khi trở về anh đã cho người quét dọn qua, hiện tại rất sạch sẽ.
***
Buổi tối mùa hè ở trấn Cố Thủy có thể nghe thấy tiếng kêu vang của rất nhiều côn trùng, thỉnh thoảng còn có tiếng chó sủa, rất có hơi thở hoang dã.
Anh Đào ngồi bên cửa sổ ngắm sao, Trình Kiệt đang rửa chân cho cô, phát hiện lúc anh rửa chân cho cô đều rất nghiêm túc, chân Anh Đào cũng không thành thật, dùng sức đạp nước, nước bắn hết lên mặt Trình Kiệt.
Anh cong môi, không mảy may trách tội.
Anh Đào nâng mặt anh lên, lau nước trên mặt anh, "Ai có thể biết được, Trình đại ảnh đế bên ngoài không ai bì nổi, về tới nhà, thế nhưng lại rửa chân cho bà xã nha."
"Đắc ý sao?" Trình Kiệt bế chân cô lên lau khô, thuận tiện mát xa gót chân cho cô, rất có giác ngộ của người hầu.
Anh Đào bị anh ấn đến chỗ ngứa, cười cười đá loạn, đá tới trên mặt Trình Kiệt, anh cũng không hề tức giận chút nào, nắm lấy mắt cá chân hôn lên mu bàn chân cô.
"Có muốn anh xoa toàn thân cho em không?" Lúc anh hỏi câu này, ánh mắt tà khí kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Mặt Anh Đào rất nhanh liền đỏ lên, "Chỉ có thể sờ không thể ăn được, anh không khó chịu sao?"
Trình Kiệt bị lời này của cô chọc cười vài tiếng, đem cô bế lên đặt lên giường, tiếng nói lười biếng khàn khàn: "Như thế cũng vui lắm rồi."