Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu

Chương 5

Bà nội gật đầu đồng ý: “Mặc kệ thế nào, biết thêm nhiều chữ luôn là chuyện tốt.”

“Không riêng gì biết chữ, còn phải học tính toán! Tên nhóc kia giúp thôn trưởng tính sổ, bàn tính của nhân viên lâu năm đều tính không bằng hắn. Mẹ nói hắn có bao nhiêu lợi hại! Hơn nữa, hộ khẩu xác thật là một vấn đề, Dương Dương không thể luôn không có hộ khẩu, trước kia có một đứa trẻ, không phải bởi vì không có hộ khẩu, trường học không nhận sao! Trong nhà nhờ không ít mối quan hệ, dùng không ít sức lực, đứa trẻ mới có thể đi học. Con nói cho mẹ biết, đứa trẻ không có hộ khẩu, mỗi học kỳ đều phải nháo một lần, hết sức phiền toái, trước hết cứ làm hộ khẩu không phải thuận tiện hơn sao.”

Chu Sơ Dương ở bên ngoài nghe được cuộc trò chuyện của hai người, thở một hơi nhẹ nhõm, bởi vì dì cả hiếu thuận, cho nên ông bà nội đối với những lời nói của dì cả vẫn là nghe vào tai.

Chờ đến khi ông nội trở về, dì cả lại cùng ông nội trò chuyện một hồi lâu, rốt cuộc ông bà nội cũng quyết định đăng ký tên của Chu Sơ Dương vào sổ hộ khẩu, thuận tiện cũng sửa lại họ. Dù sao Chu Sơ Dương cũng đổi sang cùng họ với mẹ, lại không phải người ngoài, về sau có cơ hội sửa lại cũng giống nhau. Nếu Chu Sơ Dương không thay đổi họ, thì sẽ không có cách nào đăng ký hộ khẩu ở bên này.

Ông nội làm việc rất nhanh, rất mau liền giúp Chu Sơ Dương sửa lại họ, hơn nữa đã đăng ký tên vào hộ khẩu.

Nhìn ba chữ Kiều Sơ Dương trên sổ hộ khẩu, Kiều Sơ Dương kích động đến thiếu chút nữa liền bật khóc.

Ông nội vuốt đầu của Kiều Sơ Dương, nói: “Bây giờ thì tốt rồi, có thể thuận lợi đi học rồi.”

Kiều Sơ Dương gật đầu thật mạnh, nói: “Cháu nhất định sẽ cố gắng học tập, sau đó sẽ tự mình kiếm tiền mua bút và vở.”

Ông nội liền bật cười: “Cháu nói thử xem cháu sẽ kiếm tiền như thế nào?”

Chu Sơ Dương nghĩ nghĩ, nói: “Cháu có thể đi hái lá trà, có thể lên núi đào thảo dược.”

Ông nội lắc đầu nói: “Mấy thứ này đều không đủ, cháu yên tâm đi, ông nội sẽ cho cháu tiền, việc cháu cần làm chỉ là nỗ lực học tập!”

Kiều Sơ Dương gật gật đầu, trong lòng yên lặng tính toán xem làm việc gì có thể kiếm tiền, trước kia cô muốn thứ gì cũng phải là tốt nhất, vở và bút là khoản chi tiêu vô cùng lớn, nhưng bây giờ cô muốn cố gắng học tập, giảm bớt gánh nặng cho ông nội.

Vào mùa thu, đến ngày khai giảng, mỗi đứa nhỏ khi đến lớp đều bị thầy cô kiểm tra một chút, xem có thể viết chữ hay không. Trên cơ bản đều rất đơn giản, viết từ 1 đến 100, tính các phép tính đơn giản như cộng trừ.

Kiều Sơ Dương nhập học thực thuận lợi, giáo viên nhìn chữ viết gọn gàng ngăn nắp của cô, vừa lòng gật gật đầu, ông bà nội thì nở nụ cười tươi rói, bọn họ cũng không cố tình ép buộc hay dạy Kiều Sơ Dương, không nghĩ tới con bé liền tự mình học được.

Một trong số ít ưu điểm của Kiều Sơ Dương ở đời trước chính là chữ viết tương đối tốt, hiện tại bởi vì linh hồn ở trong cơ thể của trẻ con, còn có chút không quen thuộc, chữ viết còn không có đẹp lắm, nhưng cô tin luyện tập lâu ngày sẽ từ từ khôi phục.

Giáo viên còn kiểm tra thêm vài câu toán học, Kiều Sơ Dương chỉ cần một hai giây là có thể nói ra đáp án, điều này làm cho giáo viên kinh hỉ* không thôi, những đứa trẻ khác cho dù giỏi một chút cũng phải vùi đầu tính toán cả nửa ngày trời, có vài đứa còn phải giơ ngón tay ra đếm, có thể nói Kiều Sơ Dương là đứa trẻ thông minh nhất mà cô từng gặp qua.

*Kinh hỉ: kinh ngạc + vui vẻ

Cô giáo bảo gia đình Kiều Sơ Dương chờ một chút, còn cô thì chạy đi gọi hiệu trưởng đến.

Hiệu trưởng là một vị mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, thời điểm trước cách mạng cũng từng bị nhốt ở chuồng bò, hiện tại lại được mời đảm nhiệm chức hiệu trưởng, bất quá phẩm hạnh của hắn quả thật rất tốt.