Miêu nữ khóc chạy đi.
“Quân sầu Thần khổ, Quân nhục Thần chết,” Hiên Hiên dáng vẻ không để ý, kéo tay ta, từng bước từng bước vào giữa trại hưu, đi đến nơi đóng quân của bọn Triệu Uyên, “Muội đã từng nghĩ qua, Quân chết, Thần sẽ có kết cục gì không?”
Ta sững sờ.
Quân chết rồi, Thần…
Tình huống Thần chết theo, hình như…không nhiều?
Nếu không thì lấy đâu ra nhiều Tam triều nguyên lão, Tứ triều nguyên lão(*) như vậy.
(*)Các cận thần được trọng dụng trong ba đời vua, bốn đời vua.
Ta và Hiên Hiên nhìn vào mắt nhau, trong lòng đã có đáp án.
Quân chết rồi, thì lập Quân mới, đó mới là lẽ phải.
Huynh ấy lấy một viên thuốc nhỏ trong túi ra, rồi đưa cho ta.
“Uống nó đi, cổ trùng trong cơ thể muội sẽ phát triển nhanh chóng, chỉ cần muội tự tay gϊếŧ Triệu Uyên, nó sẽ thay thế vị trí cổ trùng của Triệu Uyên, lúc đó muội sẽ là tân Quân.”
…Tuyệt như vậy sao?
“Đây là thuốc của muội muội vừa nãy nghiên cứu ra sao?”
Hiên Hiên cười: “Muội yên tâm, muội ấy tưởng thuốc này là cho Thập Tứ, làm rất nghiêm túc, sẽ không động tay động chân gì đâu.”
Vấn đề là, huynh có tin trong lòng ta cũng không rõ không…
Bịch...
Thật xấu xa!
Viên thuốc nhỏ màu vàng kim trước mặt ta, tròn tròn sáng sáng, thoạt nhìn giống như được khắc từ gỗ Hoàng Dương, cũng không biết sao nhìn rất thèm. Ta là con người, thèm thịt thèm rau cũng không đến mức thèm cái thứ này, vì vậy vừa nhìn thấy nó liền thấy thèm thì chính là do cổ trùng trong người ta!
Bản năng động vật nói với nó rằng, đây là thứ có thể làm nó trở nên mạnh hơn, khiến cho nó sẽ không bị khống chế bởi cổ trùng Quân nữa, làm cho nó có cơ hội phản khách làm chủ, thăng cấp làm chủ của vạn con cổ trùng, vì vậy nó đã bộc phát khát vọng mãnh liệt đối với viên thuốc nhỏ này!
Ta khó khăn nuốt nước miếng, cố gắng không xông lên uống nó, hỏi ngược lại: “Cô nương đó, rốt cuộc đến từ đâu?”
Hiên Hiên vuốt vuốt mũi: “Muội ấy là Thánh nữ Miêu Giang. Ta thật sự không cố ý giấu muội, cũng không phải cố ý lừa muội ấy, là do tính cách nữ tử Miêu Giang quá khiến người khác không thể lường trước được, lúc nắng lúc mưa, vô cùng tùy hứng, không kiêng kị gì cả, ta sợ muội ấy…sợ muội ấy nhìn muội không thuận mắt, sẽ ngáng chân muội.”
Ta giật viên thuốc nuốt xuống, sau đó quét thử một vòng từ trên xuống dưới: “Có chịu thiệt gì không?”
Hiên Hiên trợn tròn mắt: “Hả?”
“Huynh có vì làm thuốc cho ta mà hy sinh gì không đó?”
Hiên Hiên tức đến nỗi mũi lệch luôn: “Ta là loại người đó sao?”
Ta làm dáng vẻ hiểu biết: “Thì ra huynh không nỡ làm vật hy sinh vì ta.”
Hiên Hiên sắp bùng nổ rồi, tức đến nổi vòng quanh người ta. Cuối cùng ta quả thực nhịn không nổi, bật cười: “Được rồi được rồi, bàn chính sự thôi. Đi đi đi, nếu không đi xử Triệu Uyên thì ngày hôm nay ta phải chết ở đây đó.”
“Đi,” Huynh ấy lại kéo tay ta lên, “Ta giúp muội.”
“Vương gia~” Vừa đến cổng lều, ta đã vòng tay khoác lên cánh tay của Hiên Hiên, õng ẹo hét lên: “Thập Thất đưa phu quân mới cưới của mình đến gặp ngài đây ạ!”
Dựa theo nguồn thông tin mà Hiên Hiên cung cấp, trong lều còn có A Đại, A Tam, A Thất và A Cửu, còn có một lão Thập Tam nữa.
Trong này nhất định có mai phục, nên ta mới không trực tiếp xông vào.
Đúng như dự đoán, ta vừa thăm dò một tiếng, sau đó ngay lập tức tấm màn mạnh mẽ vén lên, Triệu Uyên mắt đỏ au, bị A Đại và A Thất liều mạng giữ lại, bộ dáng điên cuồng xông ra: “Nàng dám!”
Ta kéo tay Hiên Hiên lùi lại mấy bước, làm ra dáng vẻ sợ hãi: “Vương gia bị sao vậy?”
Nước mắt trong đôi mắt đỏ rực của Triệu Uyên lăn xuống, giọng nói đột nhiên dịu đi, run rẩy hỏi ta: “Nàng giận ta, đúng không, Thập Thất? Nàng hận ta phụ nàng, cố y tìm một nam nhân đến đóng giả, khiến ta tức giận ghen tuông, để chứng minh nàng trong lòng ta mới là quan trọng nhất, có phải không?”
Không phải ngươi có đại bệnh đó chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt ta giống như người già xem điện thoại trên tàu điện ngầm, Triệu Uyên nóng lòng: “Có phải ả kỹ nữ Đỗ Nguyệt Nga đó nói bậy bạ cái gì với nàng rồi không? Ả đã nói gì khiến nàng đột nhiên thay đổi thái độ với ta như vậy?”
Ta: “...Nàng ta nói ngài nhỏ.” =)))))
Hiên Hiên choáng váng, lặng lẽ quay đầu nhìn ta, đôi mắt đào hoa so với chú chó con còn vô tội hơn, giống như đang nói, muội thấy của ta to nên mới chọn ta phải không?
Vớ vẩn, ta là vì thấy huynh anh tuấn.
Bên này Triệu Uyên rốt cuộc đã tức giận: “Nàng nói bậy! Ta vốn dĩ chưa hề động nào ả ta! Nàng không tin, ta chứng minh cho nàng xem!”
Nói rồi hắn vén áo bào lên.
Ngươi đừng có qua đây!
A Đại và A Thất thấy vậy, gắng sức lên trước liều mạng đè hắn lại, giữ chặt quần của hắn.
Khá lắm, hóa ra người sốc không chỉ có mình ta.
“Thập Thất,” Hai giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên đôi mắt đỏ hoe của Triệu Uyên, “Ta thật sự sai rồi, hoàng vị cũng không quan trọng bằng nàng, nàng đừng giận ta nữa. Ta sẽ không mua vui với nữ nhân khác nữa, cũng sẽ không để nữ nhân khác ức hϊếp nàng nữa, sẽ không để người khác gϊếŧ đứa con trong bụng nàng, càng không để nàng vì người khác mà chắn đao chắn kiếm nữa. Nàng quay về đi, ta cầu xin nàng!”